Bà Cốt Khương Tô

Chương 286

Chương 286Chương 286
Đó là một cái ống đậy kín trong suốt, trên nắp vẽ một bùa phong ấn.
Trong ống trong suốt kia có một đoàn sáng màu đỏ mông lung nổi lơ lửng từ từ phát sáng.
"Đây là ký ức của cô. Năm xưa cô kêu tôi rút ra ký ức, phong ấn rồi chờ cô quay về. Sức mạnh tỉnh thần của cô mạnh như vậy, nếu không phải cô tự nguyện, cho dù tôi đánh xỉu cô cũng không thể xông vào óc cô được." Bà cụ cười cười nói: "Quả nhiên vẫn là cô hiểu rõ mình nhất, biết mình sẽ trở về, tôi còn cho rằng sẽ mang cái ống này vào trong quan tài."
Bà cụ nói rồi chậm rãi đẩy ống về phía Khương Tô.
Khương Tô cầm cái ống để sát vào mắt, đoàn sáng màu đỏ nổi chính giữa ống giống như bị cô hấp dẫn, chảy về phía vách thủy tỉnh bên tay cô, giống như khẩn cấp muốn về lại thân thể của cô.
Ninh Hiểu ở bên ngoài kêu lên:
"Bà ngoại, con lật mặt hết rồi, con vào được chưa?!"
Ninh Hiểu rất tò mò Khương Tô và bà ngoại nói chuyện gì, rốt cuộc là bí mật lớn động trời gì mà phải đuổi cô ra ngoài?
Bà cụ hét hướng bên ngoài:
"Vậy thì lật thêm mặt nữa!"
Bên ngoài truyền vào tiếng rống không cam lòng của Ninh Hiểu.
Bà cụ cười cười, tiếp đó thu về ánh mắt, nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Khương Tô thì thu lại nụ cười:
"Cô xác định muốn lấy lại ký ức của mình sao? Theo tôi được biết thì ký ức trong này không tốt đẹp gì."
Khương Tô ngước mắt nhìn bà cụ:
"Lúc tôi đến tìm bà, chẳng phải bà đã nói có ngày tôi sẽ đến sao?"
Bà cụ nói:
"Cô nói là nhất định sẽ tìm đến, nhưng không nói sẽ lấy lại. Cô từng nói lúc mình tìm đến thì tôi hãy hỏi một câu: Cho dù đoạn ký ức này sẽ làm cô vô cùng thống khổ thì cô vẫn muốn lấy lại sao?"
Khương Tô do dự.
Cô phải thừa nhận là bị giọt lệ của mình ở nhà họ Địch làm hết hồn, giống như là thống khổ kia còn sót lại trong thân thể của cô.
Nếti eau khi lấv đi ký © mà thân thể cô còn nhé cảm điác đau khổ đá. vậy thì cô lấy lại ký ức này có phải là điều nên làm không?
Nếu cô chịu đựng được thì mấy chục năm trước đã không xóa ký ức.
Khương Tô hiểu rõ bản thân nhất, nếu cô quyết định xóa ký ức thì tuyệt đối không chỉ vì thống khổ, hoặc là cũng bởi vì sỉ nhục.
Cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu dựng chính mình bị người buông bỏ.
Đi một vòng, Khương Tô chợt cảm thấy tất cả điều này đều vô nghĩa.
Cô nên quay về yên ổn làm Bà Cốt của mình, không rối rắm những thứ quá khứ này.
Ông cụ Triệu nói đúng, bọn họ không còn bao nhiêu ngày để sống, chờ bọn họ chết rồi, quá khứ thuộc về Khương Hoan cũng sẽ hoàn toàn vùi vào đất.
Hiện tại cô là Khương Tô.
Mọi thứ của Khương Hoan hãy cùng những người quá khứ vùi vào đất vậy.
"Nếu cái ống này vỡ thì sẽ như thế nào?" Khương Tô bỗng nhiên hỏi.
Bà cụ trả lời:
"Ký ức cũng sẽ nát theo, nhưng ống này được chế tạo đặc biệt, không dễ vỡ."
"Ồ, vậy sao?" Khương Tô nói, dùng tay trái cầm cái ống, huyết phù trong lòng bàn tay lóe tỉa sáng.
Vang tiếng răng rắc.
Bà cụ con ngươi co rút.
Khương Tô bóp nhẹ.
Ống khóa chặt dù ném từ tầng mười xuống cũng không nát vậy mà bây giờ dễ dàng nát vụn.
Nát vụn trong tay cô.
Đoàn sáng bay ra khỏi cái ống vỡ, nhảy lên không trung rồi cũng vỡ vụn theo, biến mất ở trong không khí.
Bà cụ nhìn cảnh này, trầm mặc một lúc rồi nói:
"Thật ra tôi rất mong cô lấy lại ký ức này."
Khương Tô:
"Hửm?"
Bà eui vẻ mặt nahiêm túc: "Bởi vì tôi cảm thấyv chắc chắn cô sẽ kêu tôi rút nó ra nữa, vậy là tôi có thể kiếm hai lần tiền."
Khương Tô: "??2"
"Ha ha ha! Đùa thôi." Bà cụ cười nói: "Tôi rất vui vì cô dùng phương thức này lấy đi nó, đại biểu cô thật sự buông xuống. Mà không buông được cũng không sao, chỉ có một đoàn ký ức này, cô đã đánh nát nó thì hết cách chữa."
Nói thật ra, mấy chục năm trước bà cụ hoạt bát như vậy thì Khương Tô còn nhìn được, bây giờ đã bảy, tám chục tuổi mà còn thích đùa giỡn vớ vẩn như thế thì thật là quái dị.
Bà cụ hỏi:
"Uống trà nữa không?"
Khương Tô đưa ly cho bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận