Bà Cốt Khương Tô

Chương 263

Chương 263Chương 263
Ai mà ngờ tin tức hai mươi năm trước làm náo động toàn quốc, gia đình cậu cả nhà họ Địch đi du lịch bị kẻ ác hại gặp nạn chẳng qua là phía chính phủ vì che dấu chân tướng khiến người sợ mà bóp nặn ra.
Sự thực là ngày sinh nhật tám tuổi của Địch Cận Duật, cha mẹ bận rộn cuồng việc rốt cuộc rút ra thời gian dẫn con đi Thành Bắc chơi, nhưng bất hạnh bị yêu quái nổi điên tấn công. Địch Cận Duật thấy tận mắt cha mẹ chết thảm, anh thì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc bị người cứu. Sau khi tỉnh lại, hệ thống cơ thể làm ra phản ứng sang chấn khiến anh quên hình ảnh lúc tai nạn phát sinh, nhưng vẫn để lại đau xót và bóng ma không thể xóa nhòa, anh từng không thể nói chuyện, xuất hiện trạng thái tự kỷ.
Chú Tưởng lúc ấy là cảnh sát, trùng hợp đi ngang qua, ông ấy không thể giúp đỡ cái gì, thiếu nữ cứu Địch Cận Duật tám tuổi từ miệng yêu quái thì biến mất tăm lúc ông ấy gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát. .. .
Địch Cận Duật và chú Tưởng vừa xuống máy bay đã có xe đến đón họ.
Xe ô tô màu đen một đường thông suốt qua cửa, vào nhà cổ nhà họ Địch canh gác nghiêm ngặt.
Đã là rạng sáng, nhưng nhà cổ nhà họ Địch vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi xuống xe, có quản gia tiến lên chỉ huy người hầu đưa hành lý của Địch Cận Duật và chú Tưởng về phòng.
Quản gia bước tới nói:
"Lão gia cứ thức chờ ngài."
Địch Cận Duật gật đầu, tiếp đó cùng chú Tưởng đi gặp ông cụ Địch.
Ông cụ Địch ngồi trên sofa kiểu Trung, đang hơi buồn ngủ.
Địch Cận Duật đi qua, kêu một tiếng: "Ông nội, cháu về rồi."
Ông cụ Địch lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Địch Cận Duật liền nhíu mày nói:
"Cháu còn biết về à."
Địch Cận Duật vẻ mặt bình tĩnh: "Công tác bận ạ."
Ông cụ Địch còn muốn nói cái gì.
Chú Tưởng hợp thời nói chen vào nói:
"Địch lão gia, tôi lại đến làm phiền."
Khi ông cụ Địch nhìn thấy chú Tưởng thì vẻ mặt dịu lại:
"Tiểu Tưởng đừng nói auấy rầv đì auá khách khí " Chú Tưởng cười cười.
Ông cụ Địch lại liếc qua Địch Cận Duật, nói:
"Đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, hai người đều đi nghỉ ngơi đi."
Địch Cận Duật nói:
"Vậy ông cũng đi ngủ sớm đi."
Sau đó anh và chú Tưởng cùng rời đi.
Ông cụ Địch nhìn bóng lưng Địch Cận Duật dần xa, buông tiếng thở dài.
Địch Cận Duật rửa mặt súc miệng xong nằm lên giường.
Đây là nơi anh sinh sống qua tám năm, từ lúc chào đời đến sinh nhật năm tám tuổi.
Bắt đầu từ tám tuổi, cuộc đời anh thay đổi như chong chóng.
Anh chữa bệnh trong bệnh viện một thời gian rồi quay về đây, đêm từng đêm mơ ác mộng, nửa tháng ngắn ngủi đã gầy rộp, khám bác sĩ tâm lý cũng bó tay, chỉ nói là thử cho anh đổi môi trường sống khác.
Chú dì liền mang anh trở về.
Mãi khi Địch Cận Duật học cấp 2, ở trọ trong trường học.
Từ đó anh không còn mơ thấy ác mộng.
Nhưng nằm trên chiếc giường này vẫn khiến anh cảm giác áp lực, chẳng qua anh không còn là đứa trẻ yếu ớt, anh có thể chịu dựng, cũng có thể kiềm chế.
Đến sau nửa đêm, Địch Cận Duật mới ngủ say.
Anh nằm mơ.
Đây không phải là ác mộng, bởi vì trong mộng có người kia.
Cô ấy cứu anh từ móng vuốt sắc bén của yêu quái, cô ấy đứng trước đầu xe gần như bị móng vuốt của yêu quái xé toạc, một mình đối diện con yêu quái khổng lồ kia. Địch Cận Duật tám tuổi bị nhốt trong xe, mở to mắt nhìn cô ấy, tóc của cô ấy rất dài, đen mun, tay đeo một chuỗi lục lạc, khi di chuyển phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Cô ấy giết con yêu quái kia, bế anh ra khỏi xe, không chút dịu dàng nói:
"Nhóc con, đừng sợ, không sao rồi."
Ngày thứ hai, đại khái là tối hôm qua ngủ sớm, mười giờ sáng Khương Tô đã thức. Khương Tô kéo mở rèm cửa, thoáng chốc tia nắng chói làm cô híp mắt lại, qua một lúc mới lại mở to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận