Bà Cốt Khương Tô

Chương 236

Chương 236Chương 236
Bọn họ hoàn toàn suy nghĩ cho Khương Tô.
Nghĩ là người đàn ông kia muốn đánh Khương Tô.
Khương Tô hừ lạnh một tiếng: "Báo cảnh sát? Được, tôi cũng báo cảnh sát."
Cô nói xong, cầm điện thoại gọi một cuộc.
Đồn cảnh sát nhân dân ở bên cạnh đến rất nhanh.
Chủ yếu là đang điều tra.
Bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang che rèm dừng ở ngoài.
Địch Cận Duật đi đến bên ngoài quán ăn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy dáng vẻ hai tay chắp lại, vô cùng hợp tình hợp lý của Khương Tô.
Khương Tô liếc nhìn thấy anh, lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười xán lạn: "Chú Địch! Chú tới rồi!"
Bước chân của Địch Cận Duật hơi dừng lại một chút, suýt chút nữa nhịn không được xoay người rời di.
Khuôn mặt anh không chút thay đổi bước qua.
Sau khi nhận được báo án, đồn cảnh sát cử bốn cảnh sát đến, trong đó có một cảnh sát quen biết Địch Cận Duật, nhìn thấy Khương Tô chào hỏi Địch Cận Duật, gọi anh là chú, anh ta lập tức kinh ngạc nói: "Đội trưởng Địch, đây là cháu gái của anh sao?"
"Không phải." Địch Cận Duật mặt không chút biểu cảm nói: "Bây giờ là tình huống gì vậy?"
"Cũng không có gì..." Cảnh sát kể lại những gì người phục vụ bên thứ ba nói tại hiện trường.
Đại khái câu chuyện là người đàn ông cùng bàn đang hút thuốc, sau đó Khương Tô đứng dậy dập tắt thuốc, người đàn ông đó liền ăn vạ với Khương Tô.
Cuối cùng cảnh sát lại nói: "Cô bé thật sự rất nóng tính... cũng không để ý đến an toàn của bản thân."
Ở hiện trường chỉ có một mình Khương Tô, đối phương có năm sáu người, lại có mấy người đàn ông trưởng thành, người đàn ông mà cô mâu thuẫn mặc áo vest màu đen, trên cánh tay có hình xăm con hổ, đừng nói là con gái, cho dù là một người đàn ông bình thường cũng sẽ không dám gây sự với anh ta. Cảnh sát sau đó đã kiểm tra camera giám sát, hơn nữa người phục vụ đã làm chứng ngay tại chỗ.
Về cơ bản có thể xác định đối phương đã "ăn vạ", trong video giám sát có thể thấy rõ Khương Tô giơ tay lên như muốn chặn tay người đàn ông nhưng lại không chạm vào người đàn ông, ngược lại người đàn ông này lại làm điều đó một cách quyết liệt và trước khi tát Khương Tô, người đàn ông đó bất ngờ ôm tay và ngã xuống đất la hét.
Người đàn ông tên Hắc Ca này cũng cảm thấy thật kỳ lạ vì sau khi cảnh sát đến, tay anh ta không còn đau nữa.
Bản thân anh ta cũng không thể giải thích được, nhưng chắc chắn do do cô gái đó dở trò, cô cười nhạo anh ta một cách quái dị, trong lòng anh ta cảm thấy lạ lùng không hiểu, thật ra anh ta cũng không muốn đánh cô, chỉ muốn dọa cô mà thôi. Nhưng ai mà ngờ, anh ta còn chưa kịp vẫy tay trước mặt cô thì tay anh ta bỗng đau khủng khiếp.
Nhưng bây giờ anh ta không thể cãi lại được.
Bởi vì mấy đứa đồng bọn của Hắc Ca đã cầu xin cảnh sát thương xót và Khương Tô cũng không có sao hết, nên ban đầu cảnh sát cho rằng thà làm ít còn hơn làm nhiều nên họ chỉ phê phán và giáo dục anh ta là coi như xong.
Kết quả, Địch Cận Duật ở một bên vô cảm nói: "Tôi nghĩ tốt hơn hết là đưa họ về đồn cảnh sát để kiểm tra xem những người này có tiền án tiền sự hay không."
Cảnh sát cảm thấy đội trưởng Địch nhìn thấy cháu gái mình đang bị bắt nạt nên không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.
Họ tất nhiên cũng muốn cho Địch Cận Duật mặt mũi.
Những người đó không ngừng than khóc kêu khổ, đưa tất cả bọn họ lên xe cảnh sát.
"Đi thôi chú đưa con về." Địch Cận Duật liếc nhìn Khương Tô, rồi bước ra ngoài.
Khương Tô vội vàng đi theo hỏi: "Chú Địch, chú ăn tối chưa?"
Địch Cận Duật ngồi thẳng vào ghế lái, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Khương Tô chút nào.
Khương Tô mở cửa ghế phụ ngồi vào, nịnh nọt nói: "Chú Địch, để cháu đãi chú một bữa đi."
"Thắt dây an toàn vào." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô thắt dây an toàn vào và nói: "Chú Địch, cháu đói rồi." vừa mới đi từ quán ăn ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận