Bà Cốt Khương Tô

Chương 269

Chương 269Chương 269
Khương Tô rõ ràng nhìn thấy mệt mỏi và thống khổ giấu trong mắt Địch Cận Duật, cô hy vọng có thể giảm bớt đau khổ cho anh.
Khương Tô không thể phân biệt được tâm tình này có bao nhiêu phần thương hại, có mấy phần đau lòng.
Nếu không phải vệ binh tuần tra quấy rầy thì không biết loại trạng thái này giữ được bao lâu.
Lúc tiếng bước chân của vệ binh đi hướng bên này, Địch Cận Duật phản ứng đầu tiên là ôm Khương Tô trốn vào sau núi giả.
Khương Tô phi thường không hợp thời cảm thấy tình cảnh lúc này của mình và Địch Cận Duật cực kỳ giống tiểu thư khuê các và công tử trẻ tuổi yêu đương vụng trộm thời xưa.
Tiếng bước chân của vệ binh dần đi xa.
Địch Cận Duật không buông ra Khương Tô, vẫn ôm cô.
Giọng nói khẽ khàng của Khương Tô truyền ra từ ngực Địch Cận Duật:
"Tim chú đập nhanh quá... ."
Thình thịch thình thịch!
Thình thịch thình thịch!
"Ừm." Địch Cận Duật cũng cảm giác được.
Anh buông cô ra, nương ánh trăng mỏng manh nhìn cô, dù cô đứng ở trước mắt nhưng anh cứ cảm thấy không chân thực:
"Sao cô tới đây được?"
Phát ra tiếng rồi anh mới nhận ra giọng mình khàn cỡ nào.
Khương Tô cười híp mắt ngẩng đầu lên: "Quên nói với chú, tôi cũng đến Thành Tây, tới còn sớm hơn chú."
Địch Cận Duật nói: "Cửa có vệ binh, cô vào bằng cách nào?"
Khương Tô đắc ý huơ bùa Ẩn Thân trong tay:
"Chú quên rồi hả, tôi có cái này nè."
Địch Cận Duật lặng im, nhìn chằm chằm Khương Tô, không nỡ chớp mắt cái nào.
Anh hỏi:
"Ai nói cho cô biết tôi ở đây?"
KhifZnda Tô oán trách- "Chú định thẩm vấn tôi ngay tại đây sao? Tôi sắp chết cóng rồi, nhìn tay tôi đi, sắp thành cục đá luôn. Thành Tây kỳ lạ thật, ban ngày giống mùa hè, buổi tối thì như mùa đông."
Khương Tô vừa nói vừa nắm tay của Địch Cận Duật, anh nắm ngược lại bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, lòng mềm mại mang chút đau lòng:
"Cô nên kêu tôi đi ra cửa lớn đón."
"Thì tại muốn cho chú vui sướng bất ngờ, không ngờ nhà chú to vậy."
Khương Tô nói xong chợt nhớ Địch Cận Duật nợ tiền không trả, nào là nợ tiền mãi không thể trả lại, mất cả cha mẹ khiến cô đỉnh ninh anh siêu nghèo, bình thường ngại giục trả tiền, ai biết người ta ở nhà sang, là cậu ấm giàu có.
Địch Cận Duật nói:
"Tôi mang cô đi nơi ấm áp hơn."
Anh nắm tay Khương Tô, né vệ binh tuần tra, mang cô về phòng mình.
Địch Cận Duật mở điều hòa chỉnh đến phần tạo nóng, lại pha một tách trà nóng cho cô cầm ấm tay.
Trong phòng rất nhanh liền ấm áp lên.
Khương Tô uống mấy hớp trà nóng, khuôn mặt đông cứng mềm ra.
Địch Cận Duật ngồi xuống hỏi:
"Sao cô đến đây."
Khương Tô không đề cập tới việc của Địch Cận Duật, nghiêng đầu cười híp mắt nói:
"Nhớ chú thôi."
Địch Cận Duật biết rõ Khương Tô nói xạo, nhưng tim vẫn đập lỗi nhịp vì câu này.
"Sao cô tới Thành Tây?"
Khương Tô trả lời:
"Lúc chúng ta ở Thành Sơn từng gặp kẻ thù của bà nội tôi đó nhớ không? Nên tôi muốn đi thăm dò nghe ngóng quá khứ của bà, miễn cho về sau kẻ thù tìm tới cửa mà tôi mù tịt không biết ai là ai."
Địch Cận Duật gật đầu:
"Cô đang ở khách sạn nào?"
Khương Tô đáp:
"Ở nhà một người bạn cũ của bà nội." Khương Tô ở trong phòng của Địch Cận Duật đến mười hai giờ.
Phút trước khi tới mười hai giờ.
Khương Tô chủ động ôm Địch Cận Duật, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ nha, chú Địch."
Địch Cận Duật hơi ngơ ngẩn, trong đôi mắt sắc bén lạnh lùng nổi lên gợn sóng... ..
Đêm nay không yên tĩnh với một số người.
Quý bà Uông gọi điện thoại cho ông cụ Triệu, nói rất lâu về Khương Tô.
Quý bà Uông nói ra nghỉ hoặc của mình, thí dụ như Khương Tô thật sự cùng Khương Hoan giống y như đúc, mặt mũi còn miễn cưỡng nói là do gen, nhưng hành vi cử chỉ, biểu cảm thái độ lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn người đều giống như đúc, khiến người ta phải nghỉ ngờ.
Ông cụ Triệu lấp liếm giúp Khương Tô, khăng khăng là quý bà Uông đã già nên ký ức mơ hồ, lại lấy ra bộ lý luận lúc trước ông cụ tự thuyết phục mình, rằng không ai trẻ mãi mấy chục năm, Khương Hoan cũng giống như vậy.
Đồng thời lại nhắc nhở quý bà Uông, nên giữ mồm giữ miệng với Khương Tô.
Quan trọng nhất là: "Đừng nói cho hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận