Bà Cốt Khương Tô

Chương 383

Chương 383Chương 383
Khương Tô thấy hơi khó hiểu, hỏi: "Cô dễ dàng khai hết ra như vậy? Không sợ bị người khác phát hiện ra sao?"
Phải biết rằng quản gia còn đang đứng đây đó.
Lâm Vân châm chọc nói: "Dù có biết thì đã sao? Bọn họ có thể báo cảnh sát để bắt tôi, nhưng tiền đề là họ phải có chứng cứ đã."
Khương Tô hỏi: "Cô không sợ sau khi ông cụ Triệu tỉnh lại, biết chân tướng sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Triệu Vân Phong sao?"
"Triệu Vân Phong?" Lâm Vân bật cười đầy lạnh lùng vô tình: "Chẳng lẽ cô tin tôi thật sự thích tên ngu xuẩn Triệu Vân Phong kia sao?"
Khương Tô nhướng mày, cảm thấy hơi bất ngờ.
Con người Triệu Vân Phong kia, rất có dã tâm và tham vọng, nhưng tài năng không tới đâu, vừa nhìn là biết ăn chơi quá độ, đã sớm bị gái gú rượu chè bào mòn sức khỏe.
Chẳng qua người tình trong mắt hóa Tây Thi, huống chỉ khuôn mặt Triệu Vân Phong cũng không tệ, cô còn tưởng rằng Lâm Vân thích Triệu Vân Phong nên mới làm điều này thay anh ta.
Bây giờ xem ra e rằng cô ta chỉ lợi dụng anh ta mà thôi.
"Vậy bây giờ cô muốn thế nào?" Khương Tô hỏi: "Dùng cổ trùng này để giết chết tôi?"
"Cô yên tâm đi." Lâm Vân đắc ý nhướng mày: "Đương nhiên tôi không nỡ giết cô rồi, với tôi cô có tác dụng rất lớn, cô sẽ trở thành con rối của tôi, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm thế đó, không phải cô rất lợi hại sao? Tôi sẽ tận dụng hết mọi công dụng của cô."
Khương Tô cười: "Nếu tôi không muốn thì sao?"
Lâm Vân không thể nào hiểu nổi tại sao đến lúc này rồi mà Khương Tô còn có thể cười được, vừa rồi cô ta đã tận mắt nhìn thấy con cổ trùng kia chui vào miệng vết thương của cô, chỉ cho rằng Khương Tô không biết cổ trùng kia lợi hại đến mức nào, vì thế lạnh lùng nói: "Cổ trùng này đã ở trong cơ thể của cô, chỉ sợ cô muốn làm gì cũng không thể làm được. Tôi muốn cô sống thì cô sống, tôi muốn cô chết thì cô phải chết!"
Nụ cười trên mặt Khương Tô càng lúc càng rạng rỡ: "Ồ? Lợi hại như à. Hay là cô thử xem sao, xem thử có làm tôi chết được không?"
Lâm Vân nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình như mọi chuyện đã quá thuận lợi, phản ứng của Khương Tô cũng không giống bình thường.
Đột nhiên cô cầm lấy một cái còi dài nhét vào trong miệng, rồi khẽ thổi, nhưng cái còi kia không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, đây là tiếng động mà chỉ cổ trùng mới có thể nghe thấy, lúc nghe thấy âm thanh này cổ trùng sẽ bắt đầu hoạt động, bắt đầu trườn tới trườn lui trong cơ thể nó ký sinh, khi nó trườn tới lui thì người bị cổ trùng ký sinh sẽ đau đớn không thể nào chịu đựng nổi, càng không cần phải nói là chống lại mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng mà khi Lâm Vân thổi còi đánh thức con cổ trùng kia, Khương Tô lại không hề có chút phản ứng nào, chỉ cười như không cười nhìn cô ta, mang theo vài phần cười nhạo của bậc bề trên.
Lâm Vân hốt hoảng sợ hãi, sao lại thế chứ? Cô ta tận mắt nhìn thấy con cổ trùng kia đã chui qua miệng vết thương của Khương Tô.
Cô ta lại thay đổi tiết tấu thổi còi một lần nữa, trực tiếp hạ lệnh tấn công.
Nhưng mà Khương Tô vẫn bình tĩnh đứng yên ở đó, không hề có chút phản ứng nào.
"Sao có thể?!" Cuối cùng sắc mặt Lâm Vân đã thay đổi.
"Có phải cô cảm thấy thắc mắc lắm đúng không? Vì sao con cổ trùng này không nghe lệnh của cô?" Khương Tô đắc ý nhướng mày, cô đã nhịn nửa ngày, chẳng phải là vì muốn nhìn sắc mặt của Lâm Vân sao.
Cô vươn tay, khẽ vung vẩy đầu ngón tay tinh tế giờ đây không một vết rách nào, cười châm chọc: "Cô Lâm à, muốn chơi cổ với tôi e rằng cô chọn sai người rồi, tôi là tổ tiên của cổ đấy."
Nói là tổ tiên thì không đúng lắm, phải nói Khương Tô chính là khắc tỉnh của cổ trùng.
Con cổ trùng vừa rồi mới chui theo miệng vết thương vào người Khương Tô thì đã lập tức muốn bỏ trốn.
Không chỉ là cổ trùng.
Mà tất cả loại trùng ở thiên hạ này, nếu đụng phải máu của Khương Tô, thì đều chỉ có một con đường chết.
Máu trong người Khương Tô, đến cả muỗi cũng không dám chạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận