Bà Cốt Khương Tô

Chương 287

Chương 287Chương 287
Bà cụ rót trà xong đưa cho cô.
Khương Tô vẫn ngửi mùi trước.
Bà cụ: "Quá đáng lắm nhé."
Khương Tô nhướng mày: "Tránh cho bà dùng ly trà đầu tiên gây tê tôi, hạ thấp tính cảnh giác của tôi."
Bà cụ nói:
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô có thể sống lâu như vậy rồi. Ai mà tính kế được cô thì tôi phục người đó."
Khương Tô hừ mũi, khẽ cười.
Khương Tô ôm tách trà, thoải mái ngả ra lưng ghế, cảm giác cả người đều nhẹ nhõm.
"Vậy là chỗ của bà lưu giữ ký ức của nhiều người nhỉ?"
"Thế thì không." Bà cụ nói: "Đầu tiên, bọn họ phải biết có người như tôi tồn tại, thường thì người biết tôi chưa chắc cần tôi, đến tìm tôi thì đều không phải là người bình thường."
Khương Tô hỏi ra vấn đề mình có hứng thú nhất:
"Bà thu phí bao nhiêu?"
Bà cụ cười nói:
"Cô thì tôi lấy năm mươi con cá vàng."
Khương Tô suýt đập nát tách trà:
"Bà ăn cướp à?!"
Cô luôn cho rằng mình đã đen lắm rồi, không ngờ gặp người đen còn hơn mình.
Bà cụ nói:
"Một người chịu đánh, một người chịu đòn, sao có thể nói cướp bóc? Con gái con đứa đừng nói chuyện khó nghe như vậy, cô đã quên là ai nhặt cô từ lùm cây về nhà? Còn chăm sóc cô ba tháng, lúc đi cô không báo cho một tiếng, không biết học thói quen xấu này ở đâu."
Khương Tô cười nhạt:
"Tôi cho bà năm mươi con cá vàng, còn bà mỗi ngày cho tôi ăn dưa muối bánh bao chay?"
Bà cụ ho khan: "Bậy nào, tôi đâu có lén cô ăn vụng thịt, tôi cũng ăn dưa muối bánh bao vậy! Ài, mấy chuyện cũ rích còn lôi ra làm gì, tích bụi sặc mũi luôn rồi. Chúng ta tâm sự hiện tại đi, này nhé, nếu không phải tôi kêu Ninh Hiểu đưa cô đến thì bây giờ cô còn không biết làm sao bị mất ký ức, đừng luôn nghĩ về năm mươi con cá vàng nữa."
Khương Tô hừ lạnh, không tiếp lời của bà cụ.
Cô nhìn đống vụn thủy tỉnh kia, chợt hỏi:
"Ký ức lưu giữ ở chỗ của bà có ai từng đến lấy không?"
Bà cụ nói: "Đa số lấy ra đều là ngay tại chỗ tiêu hủy, nếu đã là ký ức không cần thì tự nhiên về sau cũng không muốn nhận lại. Tôi không biết cô nghĩ sao nữa, khăng khăng bắt tôi giữ giùm nhiều năm như vậy, rồi xong tự mình đập nát."
"Nhưng cũng có người đến lấy. Thí dụ như tôi biết một người, trước khi chết người đó sẽ lưu trữ ký ức ở đây, rồi để lại manh mối cho mình, kiếp sau lại đến lấy."
Khương Tô nhướng mày:
"Bà dám nhận việc như vậy? Đây chính là tiết lộ thiên cơ, bà không sợ Thiên Đạo giáng trừng phạt à?"
Bà cụ cười khẽ, bí hiểm nói:
"Tôi dám làm thì chắc chắn có cách giấu Thiên Đạo."
Khương Tô hỏi:
"Nếu bà chết thì phải làm sao?"
Bà cụ nói: "Đương nhiên sẽ truyền cho đời tiếp theo, chúng tôi cứ truyền xuống nhiều đời như thế."
Khương Tô hỏi:
"Tại sao Ninh Hiểu không làm nghề này mà chạy đi Cục Quản Yêu?"
Bà cụ cười uống ngụm trà, rồi nói:
"Con bé còn trẻ, hăng hái, nên để nó ra ngoài xông xáo, chờ không lên nổi nữa tự nhiên sẽ trở về."
Khương Tô chợt bật cười.
Bà cụ bị tiếng cười của cô làm nổi da gà:
"Cô muốn gì?"
Khương Tô hỏi:
"Bà có ý tưởng thu đồ đệ không? Thấy tôi thế nào?" Khương Tô nói:
"Tôi không cần bí quyết độc môn tránh Thiên Đạo của bà, chỉ cần dạy tôi cách lấy ký ức của người khác là được."
Bà cụ nói:
"Cô nghĩ đơn giản quá! Thứ này không thể dạy được, Ninh Hiểu không nói với cô sao? Năng lực này chỉ mình tôi và con bé sở hữu."
Khương Tô lộ vẻ mặt thất vọng: "Cho nên là trời sinh?"
Bà cụ nói:
"Cô hãy từ bỏ ý định này đi, nếu dễ học như vậy thì thế giới này sẽ loạn thành bộ dạng gì? Giống như nếu mỗi người đều như cô không già không chết, vậy chẳng phải là Trái Đất chật kín à?"
Khương Tô hiếm có tán đồng: "Nói cũng đúng."
"Bà ngoại!!!" Bên ngoài truyền vào tiếng la của Ninh Hiểu.
"Chậc, cháu ngoại này của tôi đúng là phiền chết!"
Bà cụ nói rồi đứng lên, quét dọn mảnh vụn trên bàn sau đó mới mở cửa lớn ra.
Ninh Hiểu lập tức đi vào, trông thấy Khương Tô thoải mái ngồi trên ghế uống trà.
Bà ngoại đi ra ngoài kiểm tra thảo dược.
Ninh Hiểu bước tới ngồi xuống cạnh Khương Tô, bắt đầu tìm hiểu tin tức:
"Này Khương Tô, bà ngoại của tôi nói chuyện gì với cô vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận