Bà Cốt Khương Tô

Chương 68

Chương 68Chương 68
Ông cụ Triệu nghe thấy vậy thì hơi loạng choạng.
Ông quản gia muốn đi lên dìu ông cụ nhưng đến ông ấy còn chẳng thể nào đứng vững nổi.
Triệu Vân Xuyên và Châu Văn Văn đứng gần vội vàng đi lên đỡ ông cụ. Ánh mắt Triệu Vân Xuyên nhìn Khương Tô ngập tràn nghỉ ngờ và ngạc nhiên, anh ta không biết lúc trước trong phòng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Khương Hoan mà cô nói là ai, nhưng nhìn phản ứng của ông nội, dường như đây là người có sức ảnh hưởng rất lớn đến ông nội.
"Cô nói gì?" Ông cụ Triệu đẩy tay Triệu Vân Xuyên ra, nhìn Khương Tô, run rẩy cất giọng: "Cô nói Khương Hoan bị làm sao?"
Nét mặt Khương Tô không thay đổi: "Bà ấy chết rồi."
Cơ thể ông cụ Triệu lại loạng choạng.
Tuy quản gia đã chuẩn bị tỉnh thần từ trước, nhưng lúc này vừa nghe tin Khương Hoan đã chết, vẫn không thể nào chịu đựng nổi.
Chỉ nghe thấy Triệu Vân Xuyên sợ hãi hét lên: "Ông nội!" Làm cho đám người bà Triệu sợ hãi.
Ông cụ Triệu ngất xỉu.
Gian nhà phía Tây lập tức trở nên loạn như cào cào.
Trong nhà cổ có một đội chữa bệnh, sau khi ông cụ Triệu ngất xỉu đã lập tức được dìu vào trong phòng ở gian nhà phía Tây.
Khương Tô cần phải về, cô đến đây tay không, bây giờ biết được tình hình của cậu chủ nhỏ rồi thì cô cần phải về chuẩn bị chút đồ. Nhưng bị bà Triệu cản lại: "Tạm thời tiên cô đừng đi, lát nữa ông cụ tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm cô."
Sau khi được đỡ vào trong phòng thì ông cụ Triệu đã dần tỉnh lại.
Bác sĩ kiểm tra xong chỉ nói huyết áp của ông cụ Triệu hơi cao, vì chịu đả kích khiến cơ thể không chịu đựng được nên mới ngất xỉu, không có gì đáng ngại cả.
Quả nhiên Ông cụ Triệu vừa tỉnh đã gọi Khương Tô vào.
Khương Tô nhíu mày, nói: "Phục vụ tâm lý phải trả thêm tiền."
Bà Triệu bỗng thấy dở khóc dở cười.
Sau khi được bà Triệu hứa hẹn sẽ trả thêm tiền, Khương Tô mới vào phòng. Ông cụ Triệu đang ngồi trên giường, vẫy tay với cô: "Cháu bé, đến đây."
Khương Tô bị ông cụ Triệu gọi lại cháu bé thì thái dương giật giật, đi về phía ông cụ.
Ông cụ Triệu cẩn thận nhìn khuôn mặt cô một lúc, nhưng mà càng nhìn thì càng thấy nghỉ ngờ, cho dù có quan hệ huyết thống, có diện mạo tương tự nhưng đâu thể nào giống như một khuôn đúc ra được chứ? Từ lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, hoàn toàn giống hệt Khương Hoan, không những thế đến cả kiểu tóc, và ánh mắt của cô...
"Cô và cô ấy quá giống... Cô nói cô tên gì?"
"Khương Tô."
Trong mắt ông cụ Triệu lóe lên một tia sáng, hỏi: "Sao cô cũng mang họ Khương?"
Khương Tô vừa há miệng đã nói dối như cuội: "Chồng của bà nội tôi bỏ đi, cho nên cha tôi mang họ của bà nội, tôi mang họ của cha. Có vấn đề gì àm"
Tuy rằng trong lòng ông cụ Triệu vẫn còn nghi ngờ về thân phận của Khương Tô, nhưng khi nghe cô nói chồng của Khương Hoan bỏ đi thì vẫn rất nóng giận, tức giận bất bình nói: "Ánh mắt nhìn đàn ông của cô ấy vẫn tệ như vậy! Nếu năm đó cô ấy chọn..."
Ông cụ Triệu còn chưa nói dứt lời, đột nhiên phát hiện ra trong phòng còn có người khác, ông cụ nhìn thoáng qua đám người bà Triệu ngoài mặt giả vờ không nghe nhưng thật ra thì dựng thẳng lỗ tai lên, sau đó nhanh chóng nuốt lời đã lên đến cổ họng xuống, đổi đề tài khác, hỏi: "Bà nội của cô... Mất lúc nào?"
Khương Tô bình tĩnh nói: "Đã chết mười mấy năm."
Ông cụ Triệu tiếp tục truy hỏi: "Chết như thế nào?"
Khương Tô trả lời cho có lệ: "Tôi không biết. Có lẽ chết vì bệnh, có lẽ chết vì tuổi già..."
Ông cụ Triệu nhíu mày.
Càng cảm thấy nghỉ ngờ hơn.
Đừng nói là bệnh, chính ông cụ tận mắt nhìn thấy Khương Hoan bị người ta bắn một phát súng vào người, còn chưa đưa đến bệnh viện đã tự khỏe lại.
Mà chết già thì càng không thể, tính tuổi tác từ khi ấy đến bây giờ, có lẽ năm nay Khương Hoan còn chưa tới bảy mươi tuổi, trong mấy năm chung sao có thể nói chết là chết được... "Vậy cha mẹ cô đâu?" Khương Tô nói: "À, cũng đã chết từ mấy năm trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận