Bà Cốt Khương Tô

Chương 260

Chương 260Chương 260
Nhưng còn chưa đủ.
Triệu Văn Chiêu thậm chí bởi vì người phụ nữ kia chỉ có đôi mắt hơi giống Khương Hoan mà mất hết lý trí.
"Em có thể chịu đựng trong lòng anh có một Khương Hoan, bởi vì em đến muộn hơn cô ấy, em chấp nhận. Nhưng em tuyệt không thể chịu dựng anh tìm vật thay thế, đây là vũ nhục cô ấy, cũng vũ nhục em!"
Từ đó, người phụ nữ dịu dàng đằm thắm kia không nói một chữ nào với Triệu Văn Chiêu nữa, rốt cuộc bày ra mặt kiêu ngạo cương quyết trong tính cách của mình mà Triệu Văn Chiêu chưa từng thấy, mãi đến khi bà ấy chết.
Mấy chục năm qua lần đầu tiên ông cụ Triệu mất đúng mực.
Ông cụ không muốn cho Khương Tô nhìn thấy, kêu quản gia già đưa Khương Tô ra ngoài.
Trên thực tế, Khương Tô tới nơi này tìm ông cụ Triệu chẳng qua là cái cớ, người cô muốn tìm kỳ thực là quản gia già.
Hai người không nhanh không chậm từ sân chính đi ra ngoài.
Bước chân của quản gia già luôn sau cô nửa bước, giữ cự ly chủ tớ vi diệu, giống như mấy chục năm cũng là như vậy.
Khương Tô hỏi:
"Nghe nói ông từng là người hầu của Khương Hoan đúng không?"
Quản gia già nhìn nửa bên mặt của Khương Tô, cười cười, nói:
"Tôi bây giờ vẫn vậy."
Khương Tô dừng lại bước chân, xoay người nhìn ông ấy:
"Vậy chắc ông biết chuyện về Khương Hoan còn nhiều hơn lão gia?"
Quản gia già cũng dừng lại, hiển lành nhìn cô:
"Từ khía cạnh nào đó thì đúng."
Khương Tô nhướng mày.
Quản gia già nói: "Ngài vẫn muốn biết quá khứ của Khương Hoan đúng không?"
Khương Tô hỏi ngược lại:
"Ông cũng cho rằng tôi không nên biết sao?"
Quản gia già lắc đầu: "Tôi cho rằng ngài nên biết." Khương Tô nhìn ông ấy.
Quản gia già lộ ra nụ cười xin lỗi:
"Xin lỗi, lão gia dặn tôi không thể nói cho ngài, tôi cũng nghĩ rằng không nên là tôi nói với ngài. Nếu ngài thật sự muốn biết, có lẽ ngài hẳn là đi Thành Tây một chuyến. Nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở ngài, ngài và cô Hoan Hoan quả thực quá giống, năm xưa cô Hoan Hoan rất nổi bật, ở Thành Tây có kể thù .. . nhiều như bạn bè, ngài càng phải cẩn thận một ít. Nếu ngài cần trợ giúp, tôi nghĩ ngài có thể đi tìm quý bà Uông, nếu quý bà đồng ý nói cho ngài, ngài sẽ biết rất nhiều chuyện về cô Hoan Hoan."
Được cho biết cái tên này, Khương Tô cảm thấy coi như không uổng công đến đây.
"Cảm ơn." Khương Tô nói.
Quản gia già mỉm cười nói:
"Ngài vĩnh viễn không cần nói cảm ơn tôi."
Khương Tô trở về từ nhà cổ Khương Hoan, hơi nóng lòng muốn đi Thành Tây tìm quý bà Uông.
Vì thế quyết định thời gian là sáng sớm mai.
Tuy căn cước công dân của Khương Tô đăng ký qua con đường phi chính quy, nhưng không sợ bị tra xét, thân phận của cô là giả, nhưng căn cước là thật.
Ông Tôn mấy chục năm không đi xa nhà, cũng không thích dùng điện thoại di động nên không biết đặt vé online.
Tiểu Bàn hiếm có hữu dụng.
Tiểu Bàn vẫn nhiệt tình muốn bái sư, hiện tại khó khăn lắm mới bị ông Tôn sai khiến làm việc, anh ta vô cùng tích cực nỗ lực muốn để lại ấn tượng tốt với ông Tôn.
Tiểu Bàn tốn công sức so sánh mấy chỗ bán vé online chỉ vì tiết kiệm mấy trăm tệ cho Khương Tô.
Khương Tô mua vé hạng doanh nhân.
Đặt phòng khách sạn cũng là loại phòng xép cấp năm sao, một đêm hơn ba nghìn.
Tiểu Bàn đã biết Khương Tô có tiền, nhưng không ngờ cô nhiều tiền như vậy, một đêm hơn ba nghìn, bằng tiền lương một tháng thực tập của anh ta.
Điều này càng khiến Tiểu Bàn quyết tâm bái sư, anh ta biết Khương Tô cñna làm nahề nàv hơn nữa ©ô măc đồ hiêu. ra vào tàn cá ve eana đưa đón, quả thực là thần tượng của anh ta!
Tiểu Bàn hiểu lầm Khương Tô học bản lĩnh từ ông Tôn.
Anh ta không biết năm xưa Khương Tô vì bảo hộ ông Tôn nên chỉ dạy mấy thứ cơ bản trong số bản lĩnh của mình, miễn cho ông ấy tiết lộ thiên cơ bị thương tàn phế.
Dù là mấy thứ cơ bản, nếu Tiểu Bàn thật sự học được cũng đủ để dọa người.
Khương Tô muốn ngủ nướng nên đặt vé buổi chiều, chuyến bay ba tiếng rưỡi.
Buổi tối ông Tôn đã đóng gói hành lý cho Khương Tô xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận