Bà Cốt Khương Tô

Chương 129

Chương 129Chương 129
Ông Tôn bưng một ly nước nóng ra cho Khương Tô.
Khương Tô cầm lấy, đôi môi đỏ bị đông lạnh đến mức trắng bệch, cô chu môi thổi vài cái rồi uống hai ngụm nhỏ, lúc nước nóng chảy xuống cổ họng, Khương Tô mới có cảm giác ngực mình ấm lên.
Thở dài một hơi, Khương Tô cầm ly, nhẹ giọng nói: "Việc này không hề đơn giản."
"Sao thế?" Nghe Khương Tô nói xong, ánh mắt của Địch Cận Duật càng nghiêm túc hơn.
Khương Tô không trả lời trực tiếp mà nói: "Không phải trước đây chú từng nói không chỉ có một mình Phương Đóa Đóa mất tích sao? Chú cho tôi ngày sinh của tất cả bọn họ đi."
Địch Cận Duật không hỏi nhiều, lập tức đứng lên đi ra ngoài, bắt đầu gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở Cục Cảnh Sát.
"Đội trưởng Địch, lại có chuyện gì thế?" Sau khi đồng nghiệp trực đêm ở Cục Cảnh Sát nhận điện thoại thì có hơi khó hiểu than thở.
"Đội trưởng Địch bị sao vậy?" Một cảnh sát trực ban khác tò mò nhô đầu ra hỏi.
"Không biết nữa, đột nhiên muốn tôi liên lạc với đội phòng chống buôn người hỏi ngày sinh của mấy đứa bé mất tích rồi gửi tất cả qua cho anh ấy." Anh ta vừa vò đầu vừa gọi điện thoại, miệng còn không ngừng oán giận: "Đã trễ thế này rồi, không biết bên đội phòng chống buôn người có ai ở lại trực ban không nữa..."
"Tại sao đội trưởng Địch lại muốn đi quản án của đội phòng chống buôn người vậy?" Viên cảnh sát kia cảm thấy có hơi khó hiểu.
"Ai mà biết, dù sao đội trưởng Địch là đội trưởng, anh ấy nói gì thì chúng ta làm cái đó." Viên cảnh sát đang gọi điện thoại nói, vừa hay lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy, anh ta lập tức đổi giọng, nói: "Alo. xin chào, tôi là người của đội hình sự, là thế này..."
"Phải chờ một lát." Địch Cận Duật từ bên ngoài đi vào, sau đó nói với Khương Tô.
Vì thế hai người bắt đầu đợi tin tức.
Khương Tô ngủ thẳng đến hơn ba giờ mới dậy, nên không có buồn ngủ lắm, chỉ là cô cảm thấy hơi chán, mèo đen vì muốn tránh đầu ngọn Ngay lúc Khương Tô đang nhớ tới mèo đen, chợt nghe Địch Cận Duật hỏi: "Con yêu quái mà cô nuôi đi đâu rồi?"
Khương Tô lập tức có tinh thần.
"Hả?"
Địch Cận Duật cười như không cười nhìn cô, hiển nhiên không chấp nhận dáng vẻ này của Khương Tô.
"Sao chú lại biết ở chỗ này của tôi có yêu quái?" Khương Tô thấy Địch Cận Duật không phải đang muốn thử cô, hình như anh thật sự đã biết chuyện cô nuôi yêu quái, nhưng cô cũng không thừa nhận là mình nuôi, nếu mèo đen là do cô nuôi thì dù mèo đen có gây chuyện thế nào thì cô cũng có trách nhiệm liên đới trong đó, cô không có ngốc như vậy đâu.
Tuy hiện tại tình trạng của mèo đen không được tốt lắm nhưng trước đây nó là một đại yêu có pháp lực cao cường, lúc Cục Quản Yêu còn chưa được gọi là Cục Quản Yêu nó đã từng tiếp xúc với bọn họ, không biết khi ấy có lưu lại hồ sơ gì hay không. Thời điểm còn là đại yêu, mỗi lần có qua lại với Cục Quản Yêu nó còn phải nhường bọn họ ba phần, dù sao có rất ít yêu quái chịu kết bè kết đội với nhau, trong khi đó Cục Quản Yêu lại là cả một ban ngành. Chưa kể bây giờ nó còn là hổ lạc xuống đồng bằng, vừa nghe tới tin tức của Cục Quản Yêu đã trốn đi thật xa.
"Tôi nghe nói Cục Quản Yêu của các chú có một thiết bị có thể kiểm tra đo lường được yêu quái đúng không?" Khương Tô ngây thơ hỏi.
Tuy cô không phải yêu quái nhưng với ác danh bên ngoài của Cục Quản Yêu, cô vẫn nên duy trì khoảng cách với Cục Quản Yêu thì tốt hơn.
Những tin đồn về Cục Quản Yêu chỉ là lời truyền miệng, cô muốn nhân cơ hội hiếm có này đột nhập vào phe địch để xem rốt cuộc khả năng của bọn họ là gì, sau này nếu thật sự phải đối đầu với nhau, cô cũng có cách đối phó với bọn họ.
"Người bạn yêu quái này của cô không nói cho cô biết sao?" Địch Cận Duật nói.
"Tôi làm gì có người bạn nào là yêu quái, ngược lại kẻ thù là yêu quái thì có cả đống." Khương Tô lấy lòng cười: "Nếu ngày nào đó tôi bị yêu quái đuổi giết, chú Địch phải bảo vệ tôi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận