Bà Cốt Khương Tô

Chương 401

Chương 401Chương 401
Có điều tính tình cậu lạnh nhạt, bên cạnh chỉ có một người bạn thân, mà người kia là học sinh xếp hạng một từ dưới đếm lên của trường cấp ba Nhất Trung thành phố, mà suất vào trường này nghe nói là bỏ tiền ra mua, dáng người cao một mét bảy, cân nặng tám mươi ký, hoàn toàn không thể nào hiểu nổi sao hai người họ có thể chơi cùng nhau được.
Nhưng nghe nói hai người là bạn từ tấm bé, học chung với nhau từ hồi tiểu học.
Trong trường có vô số nữ sinh muốn tiếp cận Địch Cận Duật đều sẽ đi đường vòng từ cậu ấy, hỏi thăm tin tức của Địch Cận Duật qua cậu ấy.
Còn cậu ấy đã thề son sắt rằng Địch Cận Duật vốn không có bạn gái.
Không ai biết rằng.
Nguyên nhân thật sự khiến bắt đầu từ năm trước Địch Cận Duật lấy cớ mình đã trưởng thành muốn dọn ra sống riêng là gì.
"Không phải cậu có bạn gái thật đấy chứ?" Nhóc mập khó hiểu hỏi.
Vì một lần đánh nhau mà trở thành bạn bè, tình hữu nghị kỳ diệu này đã kéo dài đến gần mười năm.
Nhóc Mập khi đó sau khi lớn lên cũng không thay da đổi thịt mấy, vẫn mập mạp như trước.
"Không có." Địch Cận Duật nói: "Tớ xuống xe đây."
Xe đến trạm, Địch Cận Duật đứng dậy khỏi ghế.
"Được, hẹn gặp lại ở trường vào ngày mai." Nhóc Mập vẫy tay, sau đó nhìn theo Địch Cận Duật xuống xe, cậu ấy thấy ánh mắt của tất cả nữ sinh trong xe đều nhìn theo Địch Cận Duật thì khẽ tặc lưỡi hai tiếng.
Địch Cận Duật về đến nhà.
Trong TV chiếu gameshow mới nhất, Khương Tô đang ngồi ở trên sô pha, cầm hộp dâu tây vừa ăn vừa cười, đến ánh mắt cũng chẳng thèm liếc cậu lấy một lần.
Cậu tiện tay ném cặp sách sang một bên, đi đến ngồi xuống cạnh cô, sau đó nhẹ nhàng bế cô ngồi lên đùi cậu, ôm cô từ phía sau, gác cằm lên hõm vai cô, giọng nói lạnh nhạt: "Trong trường học có người nói anh yêu đương đồng tính."
Khương Tô cười khúc khích.
"Anh không nói với họ là anh có bạn gái rồi sao?" trắng nõn nà của cô, giọng nói hơi ngập ngừng, đôi mắt đang rũ xuống ngập tràn hy vọng: "Em có thể đến trường học một chuyến để họ biết anh không nói dối không?"
Toàn bộ sự chú ý của Khương Tô đều tập trung vào TV, cô bị chọc cười khanh khách.
Địch Cận Duật không vui vì bị ngó lơ, há miệng cắn một cái trên cần cổ trắng nõn của cô.
Khương Tô thờ ơ nói: "Chờ anh mười tám tuổi rồi hẵng nói."
Địch Cận Duật ngồi phía sau quay đầu cô về đối diện với khuôn mặt anh, sau đó cúi người hôn môi cô, nụ hôn này mang theo mấy phần cưỡng ép và chiếm hữu.
Khương Tô cảm thấy gần đây Địch Cận Duật có hơi bất thường.
Có vẻ như anh có tâm sự, bình thường anh khá kiệm lời, nhưng mà dạo này càng ít nói hơn, sau khi tan học về đều sẽ quấn chặt lấy cô, gần như là không xa cách cô một phút giây nào.
"Anh sao vậy?" Khương Tô không thích kiểu người luôn giấu mọi chuyện trong lòng, trạng thái này đã duy trì cả một tuần, cô không thể nào không hỏi anh.
Địch Cận Duật vẫn bày ra vẻ thái bình giả tạo kia.
"Không có việc gì."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Khương Tô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh.
"Em thật sự yêu anh sao?" Địch Cận Duật cũng bình tĩnh nhìn cô, hỏi.
Khương Tô khẽ nhíu mày: "Cái gì?"
"Hay là chỉ xem anh như một vật thay thế?" Địch Cận Duật vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Tô càng nhíu chặt mày hơn: "Anh nói cái gì vậy?"
Đôi môi mỏng của Địch Cận Duật mím chặt, sắc mặt hơi tái, tựa như đã dùng hết dũng khí để hỏi: "Chú Địch là ai?"
Khương Tô ngẩn ra một chút.
Địch Cận Duật nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Khương Tô, bỗng trái tim hãng đi một nhịp.
Cho dù nửa đêm cô quấn lấy anh nhưng cô đã nói mớ trong giấc mơ, gọi "chú Địch".
Lúc ấy cả người anh đều cứng đờ. Sau đó lại im lặng không nói gì cả.
Chỉ âm thầm đi điều tra về người cùng họ này với anh.
Sau đó mới biết được, người được gọi chú Địch này, không chỉ cùng họ với anh mà còn cùng tên.
Cả người anh bỗng lạnh căm căm.
Vô cùng đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận