Bà Cốt Khương Tô

Chương 230

Chương 230Chương 230
Bà Trịnh ngay tức khắc cả kinh: " Tiểu tiên cô, cô đúng thật là quá linh, chính là Dung Dung nhà tôi!"
Chuyện này còn phải nói lại từ đầu.
Bà Trịnh phát hiện Trịnh Dung Dung có gì đó không đúng đã được một thời gian rồi, cụ thể ngày nào phát hiện, bà lại không nhớ rõ.
Chỉ biết Trịnh Dung đột nhiên thay đổi giống như một người khác, ngày thường ép cô ấy ăn thịt gà đều không ăn, buổi tối hôm trước bảo mẫu trong nhà hầm một con gà, Trịnh Dung Dung ăn hơn nửa con, Trịnh Dung Dung không thích sơn móng tay, nói mùi sơn móng tay quá gay mũi, từ trước đến giờ không bao giờ sơn, mấy ngày này một ngày là một cái hoa văn, còn bắt đầu trang điểm, gần đây mua quần áo kiểu dáng cũng đặc biệt loại sặc sỡ.
Theo lời nói của bà Trịnh vậy chính là : " Yêu trong yêu khí."
Giáo viên đều gọi điện qua khó hiểu hỏi bà Trịnh, Trịnh Dung Dung gần đây không phải là xuất hiện vấn đề phương diện gia đình nữa, còn mặt bên phản ánh là Trịnh Dung Dung gần đây đối với các bạn học nam có một chút " Nhiệt tình" thái quá. Mới đêm hôm qua, buổi tối lúc Trịnh Dung Dung xuống dưới ăn cơm mặc áo ba lỗ croptop màu đen, phía dưới mặc váy ngắn nhỏ, mặt trang điểm, tô môi đỏ chót, móng tay còn đính kim cương, cả người không giống như học sinh, ngược lại giống như những tiểu thái muội nhỏ tuổi kia không đi học mà ra xã hội hỗn tạp.
Trên bàn ăn bị Trịnh Chí Tùng hung dữ răn dạy quở mắng một trận, Trịnh Dung Dung ngày thường rất sợ bố cô ấy, bình thường mà nói Trịnh Chí Tùng nói cái gì, cô bình thường đều cúi đầu lắng nghe, kết quả hôm qua cô ấy bỗng nhiên trên bàn ăn cãi lại Trịnh Chí Tùng, suýt chút nữa kiến Trịnh Chí Tùng lên cơn tăng huyết áp.
Khiến bà Trịnh liên lụy bị Trịnh Chí Tùng đem ra đều mắng một lần, nói đều là do bà ngày thường nuông chiều Trịnh Dung Dung, mới khiến cô ấy không biết lớn nhỏ như bây giờ, không quy không cũ, còn muốn đi theo oai môn tà đạo.
Bà Trịnh nói: "Lúc đầu tôi cho rằng Dung Dung là tuổi dậy dậy thì đến rồi, không phải là những nữ sinh ở tuổi dậy thì liền sẽ bắt đầu phản nghịch, tôi thì cho rằng chỉ là tuổi dậy thì, còn đặc biệt đi thỉnh giáo giáo viên ở phương diện này làm sao giúp con bé vượt qua tuổi dậy thì. Nhưng mà dần dần, tôi càng ngày càng thấy không đúng lắm, Dung Dung gần đây con bé lúc nào cũng quên đông quên tây, ví dụ như hôm qua bà Trương đến nhà thường, nhưng cũng không nghỉ ngờ quá sâu. Cho đến tối hôm qua..."
Bà Trịnh bưng sữa vào phòng Trịnh Dung Dung, định nhân tiện cùng Trịnh Dung Dung tâm sự, đúng lúc Trịnh Dung Dung đang tắm.
Bình thường Trịnh Dung Dung đi tắm đều sẽ gỡ túi bùa của Khương Tô cho xuống đặt trên tủ đầu giường, để tránh bị ướt.
Nhưng mà lần này, bà Trịnh không có phát hiện túi bùa trên tủ đầu giường.
Lúc đó bà cũng không nghĩ nhiều, đợi Trịnh Dung Dung tắm xong đi ra liền hỏi: "Dung Dung, bùa hộ mệnh tiên cô cho đâu?, con sẽ không đeo nó đi tắm chứ, dính ướt thì vô dụng rồi."
Kết quả lúc đó Trịnh Dung dung mù mịt nhìn bà: "Bùa gì cơ?"
Lúc này lòng bà Trịnh đã nguội lạnh.
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, thật sự là từ trong ra ngoài đều lạnh thấu.
Bà Trịnh cũng tính là có một chút nhanh trí, lúc đó cố giả vờ bình tĩnh nói: "Nhìn con đứa nhỏ này, tiểu tiên cô không phải cho con một lá bùa hộ thân sao, có thể tránh tai họa, con tốt nhất đừng vứt nó."
Bà vừa nói, vừa nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Trịnh Dung Dung.
Kết quả nhìn thấy được Trịnh Dung Dung ánh mắt biến đổi, sau đó nói: " À, cái đó à, con để trong cặp rồi."
Bà Trịnh nhìn thấy ánh mắt đó của Trịnh Dung Dung, liền cảm thấy sợ hãi, loại ánh mắt đó tuyệt đối không phải của Trịnh Dung Dung, bà Trịnh lúc đó hai chân mềm nhữn ra, lại cố giả vờ bình tĩnh như không có việc gì nói: " Mau đeo bùa đó lên, đừng lúc nào cũng bất cẩn như vậy, mẹ rót sữa cho con, uống xong rồi đi ngủ sớm một chút, đừng cãi nhau với cha con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận