Bà Cốt Khương Tô

Chương 61

Chương 61Chương 61
Ai ngờ lại đến vào lúc cô không ở nhà, phải chờ gần hai tiếng mới chờ được Khương Tô về.
Kết quả Khương Tô vừa nghe chuyện có hàm lượng kỹ thuật thấp như gọi hồn thì lập tức hết hứng thú.
Triệu Uyển đã nhìn ra, sau vài lần qua lại với Khương Tô, bà ta cũng coi như là đã thăm dò được tính cách của Khương Tô, lập tức khẽ mỉm cười nói: "Nếu chuyện này làm xong, tiền thù lao tuyệt đối không là vấn đề."
Quả nhiên, đôi mắt vốn không mấy hứng thú của Khương Tô lập tức lóe sáng: "Bao nhiêu?"
Triệu Uyển nói: "Nếu thật sự trị hết thì tiền thù lao thấp nhất là trăm triệu."
Khương Tô lập tức xốc dậy tỉnh thần: "Tôi nhận mối làm ăn này!"
Lúc bà Triệu nhìn thấy Khương Tô thì khá là giật mình.
Tuy rằng nghe Triệu Uyển cứ luôn miệng gọi cô là tiên cô, tiên cô, nhưng không ngờ rằng cô lại nhỏ như vậy, trông giống một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, xinh xắn đẹp đẽ như búp bê babie.
Rồi khi thấy cô không hề ngạc nhiên trước căn phòng vô cùng xa hoa này, chỉ bình tĩnh thong dong ngồi trên sô pha, khí chất tự tại cứ như cô mới chính là chủ nhân căn nhà này thì bà Triệu đã bắt đầu nhìn Khương Tô với ánh mắt coi trọng.
Bà Triệu hỏi: "Không biết tiên cô có mấy phần tự tin sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt?"
Khương Tô nói: "Vậy phải chờ đến khi tôi nhìn thấy cậu bé rồi mới biết."
Ngược lại bà Triệu càng yên tâm hơn, nói: "Vậy mời tiên cô đến nhà cổ với tôi một chuyến."
Triệu Uyển cũng không ngờ rằng Khương Tô lại có thể qua cửa ải bà Triệu nhanh như vậy.
Đến nhà cổ nhà họ Triệu.
Khương Tô vừa đặt chân xuống mặt đất đã biết ngay đây là mảnh đất có phong thủy cực kỳ tốt.
Đi từ cổng chính vào trong, mỗi một cảnh vật mỗi một thân cây đều đưữc sắn yến ở nhữỨững chỗ tất nhất. bếi cảnh nhong thủv này không nhải là thầy phong thủy bình thường có thể làm được.
Chẳng trách người nhà họ Triệu lại phú quý như vậy, có được mảnh đất phong thủy tốt ngần này nuôi dưỡng, chỉ cần không gặp phải biến cố lớn thì nhà họ Triệu vẫn có thể phú quý muôn đời.
Nhà cổ nhà họ Triệu thuộc kiến trúc nhà vườn cổ điển, vừa nhìn đã biết có tuổi đời rất lâu, khắp nơi đều lộ ra dấu vết năm tháng.
Không hiểu tại sao cả đoạn đường đi Khương Tô luôn cảm thấy nơi này rất thân thuộc, giống như cô đã từng đến nơi này vậy, nhưng mà khi cô muốn hồi tưởng lại thì ký ức vô cùng mơ hồ, cô không rõ cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Khương Tô cố đè cảm giác lạ lùng này xuống.
Sau đó đi theo bà Triệu đến một căn nhà ở phía Tây.
"Mẹ." Con dâu bà Triệu đi từ bên trong ra, sau đó gật đầu chào hỏi với Triệu Uyển: "Dì Uyển."
Khí chất của cô ta rất dịu dàng, chỉ là bây giờ vành mắt đỏ hoe, khuôn mặt như bị phù, mí mắt hơi sưng lên, trông vô cùng tiểu tụy, rồi khi dừng mắt trên người Khương Tô thì thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn mang theo ý tốt: "Đây là?"
"Tiểu Kiệt đâu?" Bà Triệu không trả lời câu hỏi của con dâu mà hỏi ngược lại.
"Mới vừa ngủ." Con dâu nói.
Bà Triệu nói với Khương Tô: "Đi thôi tiên cô, vào trong xem thế nào."
Con dâu nghe thấy Bà Triệu gọi Khương Tô như vậy thì khẽ sửng sốt, ngay sau đó trong mắt lóe lên ngạc nhiên, mấy ngày nay cô ta đã tiếp đón vài người như vậy, nhưng họ đều là phụ nữ năm mươi, sáu mươi tuổi, cho dù nhìn thế nào thì Khương Tô cũng không hề giống những bà cốt kia, thấy bà Triệu dẫn Khương Tô đi vào bên trong, người con dâu hơi cản lại theo bản năng, liếc mắt nhìn Khương Tô sau đó nhỏ giọng nói với bà Triệu: "Mẹ ơi, con biết mẹ sốt ruột lo lắng cho Tiểu Kiệt, nhưng mà hôm qua ông nội đã nổi giận, nói không được tìm loại người này..."
"Đứa bé trong phòng ngủ, không phải đứa con đầu tiên của cô đúng chứ?" Bỗng nhiên Khương Tô hỏi, nhìn con dâu bà Triệu bằng đôi mắt âm u. Khương Tô vừa dứt lời đã khiến Triệu Uyển hoảng sợ: "Tiên cô..."
Rồi không ngờ bà Triệu và con dâu đều ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận