Bà Cốt Khương Tô

Chương 119

Chương 119Chương 119
"Chú, chú không nhìn thấy sao? Là một chị gái." Tiểu Kiệt nghiêm túc nói.
Thấy Triệu Vân Xuyên bày ra dáng vẻ đề phòng, khóe miệng Khương Tô hơi nhếch lên, cô nói với Triệu Vân Xuyên: "Không cần sợ, chỉ là vài cô hồn dã quỷ không có nơi nào để đi thôi, bọn chúng ở trên lầu, không phải loại ác quỷ chuyên đi hại người, cho nên đừng sợ."
Dù Triệu Vân Xuyên đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
"Cô vẫn luôn ở chung... một chỗ với mấy hồn ma này?" Triệu Vân Xuyên có chút khó tin.
Khương Tô gật đầu: "Bọn chúng đều là cô hồn dã quỷ, không thể xuống âm phủ, dù sao lầu hai cũng không có ai ở nên mới để bọn chúng sống ở đó." Đối với Khương Tô, dù là người hay yêu, ma, quỷ quái thì đều giống nhau, cô không phải là người không biết phân biệt thiện ác, những con quỷ này đã canh giữ ở nhà cô mấy chục năm, chỉ cần không quấy rầy cô, cô sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, chưa kể mùa hè còn có thể coi bọn chúng thành máy lạnh.
Để nói Khương Tô tốt bụng thì cô cũng không tốt lành gì.
Cô đã sống rất lâu, cũng đã tận mắt chứng kiến những gì gọi là thiện nhất và ác nhất trên thế gian này.
Cô không tốt cũng không xấu, cô chỉ làm theo trái tim mình và lang thang khắp thế giới.
Ánh mắt Triệu Vân Xuyên bỗng chốc trở nên dịu dàng khi nhìn về phía Khương Tô, anh ta cảm thấy Khương Tô cố tình bày ra dáng vẻ lạnh lùng không tim không phổi, chứ thật ra ẩn đằng sau vẻ bề ngoài ấy là một trái tim mềm yếu.
Sự lương thiện của cô đã vượt xa mấy cô gái thích thu nhận và giúp đỡ động vật nhỏ bị bỏ rơi.
Dù sao có người nào lại dám để cô hồn dã quỷ vào ở trong nhà mình chứ?
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vân Xuyên, Khương Tô đã biết chắc chắn anh ta đang hiểu lầm chuyện gì đó.
Khương Tô lập tức cảnh cáo nói: "Anh cũng đừng nghĩ tôi là người tốt."
Điều cô ghét nhất chính là bị coi thành người tốt. Có chúa mới biết!
Cô tình nguyện bị coi là người xấu cũng không muốn bị người ta coi là người tốt.
Ánh mắt Triệu Vân Xuyên nhìn cô càng dịu dàng hơn.
Khương Tô biết xong rồi.
"Xin chào, em tên Triệu, Linh, Kiệt, còn chị tên gì?" Cậu chủ nhỏ bỗng nhiên tò mò nhìn nữ quỷ kia rồi hỏi.
Đây là lần đầu tiên bé gái ma gặp một người có thể nhìn thấy mình, nhưng đó lại là một em trai nhỏ, cô bé có hơi ngạc nhiên cũng cảm thấy hơi Sợ, cẩn thận từng li từng tí nhìn Khương Tô.
Cậu chủ nhỏ lập tức an ủi nói: "Chị đừng sợ, cô của em rất tốt, bệnh của em cũng là nhờ có cô ấy chữa khỏi."
Trán Khương Tô giăng đầy hắc tuyến.
Hình như hai chú cháu này có hiểu lầm với khái niệm người tốt.
Được rồi dù sao cô cũng đã thu tiền!
Nhưng nhìn bé gái ma rụt rè nhìn về phía mình, còn cậu chủ nhỏ thì nhìn cô với ánh mắt tin tưởng và đầy kỳ vọng, Khương Tô đành gật đầu.
Lúc này, bé gái ma đã nhận được sự cho phép, nói với cậu chủ nhỏ: "Chị cũng không biết chị tên gì, chị đã quên hết rồi. Em có thể thấy được chị? Còn có thể nghe được chị nói chuyện?"
Cô bé khoảng bốn, năm tuổi, có làn da trắng và đôi mắt to, dễ dàng khiến người khác yêu thích, cô ta mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ sành điệu, quần bông trắng và mang giày da đen, tóc được thắt bím, hình như lúc còn sống cô ta đã được cha mẹ chăm sóc tỉ mỉ. Cô bé đã lang thang bên ngoài gần một tuần rồi được mấy lão quỷ ở trên lầu hai đưa về, cô bé không biết bản thân chết thế nào, sau khi chết ngay cả tên và địa chỉ nơi mình từng sống cô ta cũng không nhớ.
"Ừ." Cậu chủ nhỏ lại hỏi: "Tại sao chỉ có em và cô nhìn thấy chị thế?"
Bé gái ma nói: "Bởi vì chị là một con ma."
Dù sao cậu chủ nhỏ cũng chỉ mới hơn ba tuổi, hiểu biết về ma quỷ cũng rất mơ hồ, chỉ biết bọn chúng là một thứ gì đó rất đáng sợ, mà con ma trước mặt tuy không dễ thương nhưng lại rất xinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận