Bà Cốt Khương Tô

Chương 80

Chương 80Chương 80
Triệu Vân Thuần cũng cảm kích nói với Khương Tô: "Thật lòng cảm ơn cô Khương."
Khương Tô mỉm cười đầy khiêm tốn: "Nhận tiền rồi thì phải thay người ta chắn tai ương. Điều nên làm."
Đúng vào lúc này, con trai thứ hai của ông cụ Triệu là Triệu Chấn Nguyên cũng đã về đến.
Năm nay Triệu Chấn Nguyên đã gần năm mươi tuổi nhưng rất chăm chút vẻ ngoài, dáng người, khuôn mặt đều trông như mới bốn mươi tuổi, tướng mạo nhã nhặn, là kiểu đàn ông mà những cô gái trẻ tuổi thường sẽ làm nũng gọi chú ơi, chú à. Nét mặt ông ta mang nụ cười xin lỗi, bước đến nói: "Thật xin lỗi, công ty có chút việc bận, con về muộn." Sau đó ông ta lơ đễnh nhìn lướt qua bàn cơm, khi vừa đảo mắt đến Khương Tô, ánh mắt ông ta đột nhiên khựng lại, bước chân bỗng tạm dừng trong nháy mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt ông ta đã trở lại bình thường, nhanh đến mức không ai phát hiện ra chút bất thường trong mắt ông ta. Sau khi ông ta ngồi xuống ghế thì nét mặt hiện lên chút tò mò đúng mực, cất giọng điệu hiền hòa như một người cha chú hỏi: "Vị này chính là người đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt... Là vị tiên cô kia sao? Không ngờ còn nhỏ tuổi vậy mà đã có bản lĩnh bực này."
Khóe môi Khương Tô cong lên, vui vẻ nhận những lời ngợi ca của tất cả người có mặt trên bàn cơm dành cho cô.
"Ôi thật là, đúng là không tài nào nhận ra." Lúc này, đột nhiên bà Hai Triệu chen lời nói: "Cô bé này còn chưa tới mười tám nhỉ? Không phải đi học à?"
Khương Tô nhướng mắt nhìn bà ta, đôi mắt đen như mực mang theo vài phần lạnh lẽo, bà Hai Triệu đối mặt với đôi mắt như vậy, chẳng hiểu tại Sao sau lưng lại cảm thấy hơi lạnh buốt.
Ông cụ Triệu cất lời: "Được rồi, món ăn đã lên đủ rồi, ăn cơm đi."
Triệu Chấn Nguyên hờ hững liếc bà Hai Triệu một cái, bà Hai Triệu lập tức im lặng không nói.
Gia giáo nhà họ Triệu nghiêm ngặt, trong tình huống bình thường cũng không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, trên bàn cơm đến cả hai đứa cháu cố còn rất nhỏ cũng không dám nói chuyện, tất cả đều yên lặng ăn cơm.
Đang ăn cơm, bỗng nhiên ông cụ Triệu phá tan bầu không khí im lặng, nói với KhiZZnda Tô: "Câ thích à khôna đây là vi† nướng mà triểZớc kia hà nôi cô thích ăn nhất, không biết cô có thích ăn không? Nếm thử nhé?" Ông cụ Triệu nói rồi đích thân gắp một miếng thịt vịt ngon nhất đặt vào chén của Khương Tô, sau đó nhìn cô với vẻ trông mong, cứ như là phải ép Khương Tô ăn cho bằng được.
Mọi người trên bàn cơm đều tạm dừng động tác, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía chén cơm của Khương Tô.
Đám người bà Triệu biết ẩn tình còn dễ nói, họ chỉ hơi sợ hãi mà thôi.
Còn đám người bà Hai Triệu lại sợ tới mức suýt thì rớt cằm, Triệu Vân Phong hơi mở to mắt, không biết tình huống trước mắt là thế nào.
Còn ánh mắt của đứa con thứ hai Triệu Chấn Nguyên lại dừng trên khuôn mặt Khương Tô, nét mặt có hơi khó lường.
Đứa con trai cả là Triệu Chấn Đình cũng rất bất ngờ và ngạc nhiên, hết nhìn ông cụ rồi quay sang nhìn Khương Tô, cuối cùng đảo mắt sang dò hỏi bà xã của mình, bà Triệu khẽ lắc đầu với ông xã đang hoang mang của mình, sau đó đánh mắt ra hiệu ăn cơm đã rồi hẵng nói...
Đây là lần đầu tiên ông cụ phá lệ gắp đồ ăn cho người khác, đến cả đứa cháu cố mà ông cụ thương nhất ông cụ cũng chỉ để Châu Văn Văn và bà Triệu chăm sóc, chứ chưa bao giờ động tay.
Cho nên có thể đoán được rằng bây giờ ông cụ đích thân gắp đồ ăn cho Khương Tô đã khiến mọi người ngạc nhiên bất ngờ tới mức nào.
Cố tình là ông cụ Triệu còn chẳng phát hiện ra bản thân mình làm gì, chỉ nhìn Khương Tô với vẻ mặt đầy tha thiết.
Còn Khương Tô lại không hề cảm thấy mất tự nhiên vì bị mọi người nhìn chằm chằm, cô gắp miếng vịt nướng mà ông cụ Triệu gắp cho cô, há miệng cắn một miếng, hưởng thụ hương vị tươi ngon của thịt vịt nướng xốp giòn, vị giác vừa xa lạ vừa quen thuộc làm lông mày cô hơi giãn ra, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã nói ngay: "Ừm, ăn ngon lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận