Bà Cốt Khương Tô

Chương 300

Chương 300Chương 300
Cô tỉnh lại từ giấc mơ.
Khương Tô giơ tay lên, vòng tay màu bạc bị chăn che một buổi tối vẫn lạnh lẽo dán làn da của cô. Khương Tô buông tay xuống, vén chân rời giường, vì giấc mơ ban đêm nên sắc mặt của cô hơi kém.
Khương Tô đi phòng khách mới phát hiện có khách đến.
Ông Tôn nói:
"Cô Ninh đến từ sáng sớm."
"Ninh Hiểu? Cô tới làm gì?" Khương Tô kỳ lạ hỏi.
Ninh Hiểu ngồi trên sofa huơ tập hồ sơ:
"Theo lệ làm việc."
Khương Tô đi tới, ngồi xuống.
"Ngủ không ngon? Sắc mặt không tốt lắm." Ninh Hiểu quan tâm hỏi.
"Mơ một giấc mơ không đẹp." Khương Tô thuận miệng nói.
"Đừng lo lắng, mơ đều là trái ngược." Ninh Hiểu cho rằng Khương Tô vì chuyện của Hắc Thuật mà ngày nghĩ đêm mơ, nên an ủi cô.
Khương Tô cười cười.
Người bình thường nằm mơ là vì ngày nghĩ nhiều nên tối mới mơ, nhưng có loại giấc mơ là có gợi ý.
Chẳng qua người bình thường không thể tìm được những gợi ý đó từ trong mơ.
Ninh Hiểu hỏi: "Hắc Thuật có đến tìm cô không?"
Khương Tô huơ vòng tay màu bạc:
"Nếu Hắc Thuật đến tìm tôi thì thứ này hẳn là có thể cảm ứng được nhỉ."
Khương Tô nói xong đứng lên trở về phòng, qua một lúc lại đi ra, cầm dao găm đêm qua Mạn Lệ làm rớt ném cho Ninh Hiểu.
Ninh Hiểu giơ tay chộp lấy, kỳ lạ hỏi:
"Cái này là gì?"
Khương Tô nói: "Tối hôm qua Mạn Lệ biến thành bề ngoài của Hắc Thuật hẹn tôi ra ngoài."
Ninh Hiểu giật mình kêu lên: Khương Tô nhướng mày nói:
"Vì muốn giết tôi, dao trong tay cô là hôm qua cô ta làm rơi."
Ninh Hiểu hoang mang hỏi:
"Tại sao cô ta muốn giết cô?"
"Vấn đề này các người hẳn là đi hỏi cô ta." Khương Tô nói: "Nhưng chắc cô ta sẽ chối, chỗ đó không có camera, trên con dao cũng không để lại dấu vân tay của cô ta, không có bất cứ manh mối có thể chứng minh tối hôm qua cô ta đến giết tôi. Hiển nhiên là chuẩn bị rồi mới đến."
Ninh Hiểu cẩn thận nhìn con dao trong tay, đây là một con dao Thái Lan bình thường có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, không có đặc điểm gì.
Ninh Hiểu vẫn khó tin hỏi:
"Cô xác định là Mạn Lệ?"
Khương Tô thản nhiên nói: "Nếu các người biết còn có yêu quái khác biến thành một người khác thì có lẽ người này đầu tiên là giả làm Hắc Thuật, sau đó giả thành Mạn Lệ đến giết tôi."
Ninh Hiểu nói: "Mạn Lệ làm tình báo, cô ta chưa từng bày ra năng lực của mình."
Khương Tô nói:
"Cô ta có thể biến thành bất cứ người nào, nhìn từ vóc dáng bề ngoài cơ hồ giống y như đúc. Nếu không phải tôi quá rành về Hắc Thuật thì có lẽ đã bị cô ta lừa gạt."
Khương Tô nói đến đây lại chất vấn:
"Nhưng tôi thấy lạ là tại sao Cục Quản Yêu các người cho phép một con yêu quái cùng làm việc với các người?"
"Nói tới điều này thì phải nhắc đến cục trưởng mới của chúng tôi." Ninh Hiểu nói: "Hai năm trước bên trên cử xuống một người rất giỏi, nghe nói, chỉ là tin đồn bên trong thôi nhé, cô nghe rồi bỏ qua, nghe nói Mạn Lệ và cục trưởng giống như cô và Hắc Thuật, đã ký khế ước chủ tớ. Tóm lại hai năm trước vị cục trưởng này nhậm chức, việc làm đầu tiên là đưa Mạn Lệ vào Cục Quản Yêu. Chuyện này lúc ấy dấy lên làn sóng phản đối rất lớn trong cục, nhưng cuối cùng đều bị đè xuống."
Tay của Khương Tô vô ý thức vuốt ve vòng tay bạc.
Nếu Mạn Lệ và cục trưởng Cục Quản Yêu là quan hệ chủ tớ.
Vậy người hôm qua mang Mạn Lệ đi có khi nào là... cục trưởng Cục Quản Yêu không? "Cục trưởng của các người có năng lực đặc biệt gì không? Thí dụ như . .. Dịch chuyển tức thời, hoặc là ảnh hưởng không gian?"
Ninh Hiểu đáp:
"Chắc không đâu, cục trưởng này không 'thân dân' như cục trưởng cũ, thường xuyên ở trong văn phòng, rất ít đi ra. Cộng thêm tôi và đội trưởng Địch hay đi ra ngoài công tác, ít khi ở trong cục, càng hiếm gặp mặt, chưa từng nghe anh ta có năng lực đặc biệt gì, ít nhất anh ta chưa từng bày ra nó ở trước mặt người khác. Nhưng các đời cục trưởng của Cục Quản Yêu đều không có năng lực đặc biệt, bọn họ không cần tự mình đi bắt yêu quái, chỉ cần quản lý cho tốt là được. Sao cô đột nhiên hỏi cái này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận