Bà Cốt Khương Tô

Chương 176

Chương 176Chương 176
Khương Tô nhớ lại lúc mình giàu nhất, cô từng mua một căn nhà có thể sánh với phủ Vương gia bên cạnh Hoàng cung ở Hoàng Thành từ một nghìn năm trước, khi ra ngoài có kiệu lớn tám người khiêng, xe ngựa bốn con, đầu bếp đều là những người từng ngự trong cung, trong nhà có đủ các loại đồ cổ châu báu không sao đếm xuể, ăn mặc ở đi lại đều có người hầu hạ, mức độ tỉ mỉ của việc hầu hạ khi đó là chuyện mà người thời nay khó bề tưởng tượng. Trong phủ còn nuôi thêm mấy tên trai lơ, từ sáng đến tối đều không làm gì, chỉ chọc cười cho cô vui, tranh giành ghen tuông vì cô.
Bây giờ nghĩ lại, đó mới là những tháng ngày thần tiên.
Tại sao sau đó lại lụn bại thế này?
Thế thay triều đổi, quân địch tiến vào Hoàng Thành. Cô vốn đã nhìn thấy đất nước này sắp lụi tàn, nhưng cô không nỡ từ bỏ số vàng bạc, châu báu chất đầy trong nhà, gắng gượng đến ngày thành bị phá hủy. Lần này không trốn cũng phải trốn, nếu không trốn, bị giết cũng là chuyện thứ yếu, dù sao có giết cô cũng không chết, nhưng cô xinh đẹp như thế, nếu bị những tên đó bắt được, có thể dễ dàng bị đao phủ chém chết. Cô là người không chịu nổi những tội ác, càng không chịu nổi sự áp bức và lăng nhục. Dù không nỡ từ bỏ số vàng bạc, châu báu, đồ cổ, trang sức chất đầy nhà đó cũng phải đành chịu, giấu đi vài món trang sức quý giá, dùng bùn bọc lại với nhau, rồi giả vờ làm một đứa bé ăn xin đi theo trốn ra khỏi thành.
Thực sự xác chết đầy đường, máu chảy thành sông, trên đường ma nhiều hơn cả người.
Cô đi rất nhiều nơi, đến đâu cũng không yên ổn, mấy lần gặp phải nguy hiểm đều được cô chuyển nguy thành an.
Sau đó cô dứt khoát đi thẳng vào rừng sâu núi thằm, ở đó mấy chục năm, chờ đến khi chiến tranh lắng xuống hoàn toàn mới ra khỏi núi.
Thực ra rừng sâu núi thẳm cũng rất tốt, chính cô lớn lên tại nơi rừng sâu núi thẳm, núi sâu có rất nhiều yêu quái. Chỉ có điều bây giờ càng lúc càng có nhiều yêu quái hướng về thế giới phồn hoa của nhân gian, yêu quái trên núi ngày càng ít đi, yêu quái dưới núi thì ngày càng nhiều. Thế nhưng, vẫn có rất nhiều yêu quái không thích nhân gian, thích ở trong sào huyệt của mình hơn, phần lớn yêu quái sống ở rừng sâu núi thẳm rất mê muội việc tu luyện, cho dù không thành tiên, cũng có thể sống đến hàng ngàn hàng vạn năm.
Mọi người đều rất bận rộn, nhưng Khương Tô cũng không biết họ bận việc gì. Cô dậy sớm hít sương mù, đêm khuya phơi dưới ánh trăng.
Không có việc gì thì đi ngủ, thỉnh thoảng ngồi lê đôi mách, tham gia hội nghị yêu quái.
Có những yêu quái nhàm chán, đêm khuya lẻn vào nhà của loài người dưới núi, hù dọa những đứa trẻ trong nhà của con người.
Có những yêu quái lương thiện, cũng âm thầm chỉ đường khi con người đi lạc trong rừng sâu.
Trong những tháng ngày đằng đẵng trông cô có vẻ vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, thì họ lại vui vẻ với điều đó.
Khương Tô vẫn thích nhân gian.
Nhân gian hỗn loạn nhưng lại náo nhiệt.
Khương Tô nhận được tiền thì thấy ngứa tay, muốn mua gì đó.
Nhưng tối qua khó lắm mới dỗ ngọt được Địch Cận Duật, cô không muốn trêu tức anh thêm nữa. Cô sống ở đây rất thoải mái, cô ngủ trên giường của Địch Cận Duật cũng rất dễ chịu, những món anh đặt luôn hợp với khẩu vị của cô, những lúc rảnh rỗi còn có thể trêu chọc anh, không những cơ thể thoải mái, mà tâm trạng cũng dễ chịu.
Chỉ có điều, thời gian ngủ hiện giờ của cô càng ngày càng ngắn, thời gian thức càng ngày càng dài, trước đây không thể ra ngoài, dù sao thời gian thức trong ngày của cô chỉ có vài giờ, ăn rồi xem tỉ vi thì đã trôi qua nhanh chóng. Còn bây giờ, thời gian cô tỉnh táo càng ngày càng dài, tim cô cũng đã bay ra ngoài.
Nhưng không thể để Địch Cận Duật phát hiện cô ra ngoài, nếu không anh sẽ nhận ra, thực ra vết thương của cô gần như đã lành hẳn, như vậy cô không thể danh chính ngôn thuận ở lại đây nữa.
Khương Tô nằm trên giường buồn phiền, phải làm sao mới có thể lẻn ra ngoài mà không bị phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận