Bà Cốt Khương Tô

Chương 189

Chương 189Chương 189
"Đưa tôi ít giấy." Khương Tô nâng ngón trỏ lên vẫn còn sót lại vết máu vẫn trên đấy.
Địch Cận Duật từ hộp đựng khăn giấy rút ra một trang giấy, sau đó không nhẹ không nặng nắm lấy cổ tay Khương Tô, dùng khăn giấy bọc ngón trỏ cô, cẩn thận lau sạch sẽ.
Khương Tô ngẩn người một lúc, ngước mắt lên nhìn anh, Địch Cận Duật lại chỉ là cúi đầu lau ngón tay cô, cô lại cúi đầu nhìn tay anh, cô mới chú ý thấy tay của Địch Cận Duật vô cùng đẹp, cô rất ít khi thấy con trai có tay đẹp như vậy: ngón tay rất dài, đầu ngón nhọn, móng tay đều có hình dáng rất đẹp, sinh ra cũng không có một chút cẩu thả nào, trên mu bàn tay anh có thể thấy mạch gân hơi lộ ra ở dưới da, khớp xương rõ ràng, gầy nhưng lại rất có lực, cô mơ hồ cảm thấy đôi tay như vậy dường như đã thấy qua trên người người khác.
Địch Cận Duật đem ngón tay của Khương Tô lau sạch sau đó tự nhiên buông cổ tay cô ra, cái chạm mềm mại óng ánh kia vẫn còn sót lại ở lòng bàn tay, cổ tay của cô mảnh khảnh, anh nắm chặt một vòng vẫn còn trống rất nhiều, nhìn như chỉ có xương, cảm giác chẳng khá hơn là bao, nhưng chạm lên mới biết cảm giác mềm mại khác thường, giống lúc cô ấy làm nũng, giọng nói cũng mềm mại. cũng không biết xương của cô nhỏ đến mức nào, giống như búng nhẹ liền có thể đứt gãy, anh nhào khăn giấy thành hình tròn, muốn phá hỏng loại xúc cảm này, vươn tay tiện tay ném vào thùng rác, sau đó mới đưa mắt nhìn cô, giọng điệu cũng không có gì khác thường: " Tiếp theo cần chuẩn bị cái gì?"
Khương Tô cũng định thần lại.
" Vốn dĩ cần đồ đạc cá nhân của cô ấy, hiện tại đã có oán khí của cô ấy, những thứ đồ kia đều không cần đến nữa."
" Vậy cái gương nhỏ kia, có cái gì đặc biệt sao?" Địch Cận Duật đột nhiên hỏi.
Khương Tô đắc ý nâng cằm lên nói: " Đây là bảo bối nghìn vàng khó mà mua được."
Tấm gương này đã theo cô hơn một nghìn năm, là cô thắng được từ trong tay một Thiên sư, cụ thể là thời đại nào cô vẫn chưa nghiên cứu, nhưng đâu đó cũng mấy nghìn năm rồi.
Bị cô vứt vô số lần, lại bị cô vô số lần tìm về.
Không nói đến sự thần kỳ của nó, chỉ nói về giá trị lịch sử của bản thân nó. đưa ra thi trường. c©ñng cá thể tùv ý bán vài chuc triêu hav †răm triệu tệ.
Đây là bảo bối duy nhất vẫn còn nằm trong tay Khương Tô.
Đôi tay Khương Tô đã ẫm qua vô số kỳ trân dị bảo, nhưng hiện tại còn lưu lại bên cạnh cô, cũng chính là cái gương nhỏ này.
Địch Cận Duật nhìn cô kiêu ngạo nâng cao cằm, trong mắt nhanh chóng hiện liên một tia ý cười ôn nhu, nháy mắt thoáng qua, anh không hề truy hỏi cái gương kia, mà là trở về vấn đề chính: " Khi nào có thể điều tra vị trí của cô ta?"
Khương Tô nắm tay Địch Cận Duật, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, 8giờ33. Sau đó đi ra khỏi ban công nhìn lên trời mặt trăng hình bán nguyệt, bấm ngón tay mấy lần, quay người đối diện Địch Cận Duật nói: " Đợi thêm chút nữa, thời gian hiện tại vẫn còn chưa đủ âm."
Sau đó quay về phòng khách, đem đồ đạc đều bỏ vào trong vali.
Động tác rất tùy tiện, ông Tôn xếp đồ đạc gọn gàng bị Khương Tô tùy tiện bày xếp xiêu xiêu vẹo vẹo chồng chất lên nhau.
Địch Cận Duật ở một bên xem cau mày, anh ngồi xổm xuống, hỏi: " Có để ý tội chạm vào những thứ này không?"
Khương Tô nghỉ hoặc nhìn anh.
" Quá lộn xộn." Địch Cận Duật nói, sau đó duỗi tay đem những đồ Khương tô tùy ý bỏ vào đều sắp xếp gọn gàng.
Thói quen sinh hoạt của Khương Tô thật sự rất không tốt.
Sau khi thức dậy chăn là cái hình dạng gì chính là cái hình dạng đó, Địch Cận Duật thỉnh thoảng đi qua cửa phòng chính, nếu cửa không đóng, đều có thể nhìn thấy trên giường thỉnh thoảng có hình dạng bánh quai chèo, thỉnh thoảng chăn có hình tròn, hoàn toàn không tưởng tượng được buổi tối đi ngủ Khương Tô ngủ như thế nào, mới có thể đem chăn ngủ thành hình dạng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận