Bà Cốt Khương Tô

Chương 214

Chương 214Chương 214
Khương Tô bưng chén trà đưa lên miệng, đúng lúc mép chén chạm vào môi, đột nhiên cô lại ngước mắt nhìn lên, cười: "Sao mọi người lại nhìn tôi chăm chú vậy?"
Tăng Hùng lập tức chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Nhưng Trương Tú Chi vẫn chăm chú nhìn cô: "Đừng để ý chúng ta, uống một ngụm xem, có ngon không?"
Khương Tô không uống trà, chỉ cười hỏi: "Sao chỉ pha có hai ly? Chỉ có hai chúng ta uống thôi thì thật ngại quá. Mọi người cùng uống đi."
Tăng Hùng lập tức nói: "Trà này rất đắt, là bảo bối của sư nương, bình thường sẽ không lấy ra, chỉ dùng để đặc biệt chiêu đãi những vị khách quý như cô thôi."
Khương Tô bỗng mỉm cười, một nụ cười rất tươi, môi đỏ, răng trắng, nụ cười tựa như làn gió xuân thổi qua mặt, xinh đẹp đến mức khiến Tăng Hùng choáng váng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã nén lại nụ cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ bị bóp nghẹt.
Tim Tăng Hùng đập thình thịch.
Khương Tô đặt tách trà lên bàn gỗ, cười nửa miệng nhìn Trương Tú Chỉ: "Tôi uống tách trà này rồi, e là hôm nay không thể rời khỏi đây."
Ánh mắt cô lạnh lẽo như băng.
Đồng tử của Trương Tú Chỉ co rút lại, nhưng bà ấy lại giả vờ bình tĩnh: "Tôi có lòng tốt pha trà cho cô, cô nói vậy là có ý gì?"
"Sao bà không hỏi xem bà nội có truyền dạy kĩ năng lại cho tôi không?" Khương Tô hơi nhếch môi, cầm tách trà lên, đưa ngón tay vào khuấy đều lá trà nổi lên, cô nhìn cặn trà đọng lại dưới đáy cốc. Đồng thời hít một hơi, cảm nhận được mùi thơm của trà: "Đoán xem trong này có thứ gì? Mọt gỗ, phấn huyết hoa, còn có cả kim diệp... Ai uống thứ này vào, e là sẽ không còn nhìn thấy được mặt trời ngày mai nữa."
Khương Tô ngước mắt nhìn chằm chằm Trương Tú Chi, đồng tử run run, cô cười lạnh: "Trương Tú Chi, xem ra bài học mà Khương Hoan dành cho bà còn chưa đủ."
Vẻ mặt của Trương Tú Chỉ bỗng nhiên trở nên cứng ngắc!
Tăng Hùng sửng sốt, trợn to mắt nhìn Trương Tú Chỉ: "Bà lừa tôi?!" Ông lão mù vẫn không nói năng hay cử động gì.
Vẻ mặt Trương Tú Chi đột nhiên trở nên hung dữ, bà ấy nhìn chằm chằm vào Khương Tô, lạnh lùng nói: "Vốn là tôi muốn cho cô một bất ngờ, nhưng ai ngờ cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đê tiện giống như Khương Hoan! Được rồi, nếu cô đã không muốn chết nhanh như vậy thì tôi sẽ giúp! Tôi cũng sẽ để cháu gái của Khương Hoan nếm thử cảm giác bị móc mắt và đánh gãy chân!"
Bà ấy nhìn chằm chằm vào ông lão mù, hét lên nghiêm khắc: "Ông còn làm gì nữa? Bắt lấy chúng đi."
Chỉ thấy ông lão mù lưng gù đột nhiên thẳng lưng! Khí thế hoàn toàn thay đổi! Ông ta lao vào Địch Cận Duật như một con hổ đói!
Thật đáng sợi
Khương Tô giả vờ sợ hãi: "Chú Địch, mau bảo vệ tôi đi!"
Khương Tô chưa kịp nói thì Địch Cận Duật đã ra tay.
Ông lão mù này thoạt nhìn trông giống như một người nông dân bình thường ở nông thôn, nhưng không ngờ ông ta thực chất lại là một cao thủ! Trong chớp mắt, ông ta đã ra được ba chiêu với Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật không hề ngạc nhiên, sau khi đến trấn Thương, anh đã chú ý đến mọi thứ, từ lâu anh đã phát hiện ra ông lão mù mặc dù trông giống như một ông già bình thường, nhưng hơi thở đều đặn, bước đi chắc chắn và mỗi bước đi của ông ta vô tình có gì đó rất bất ổn.
Người bình thường sẽ khó phát hiện ra, nhưng Địch Cận Duật là người luyện võ từ sau lần xảy ra tai nạn khi còn nhỏ nên đương nhiên anh có thể nhận ra, ông lão mù này là một võ sĩ cố tình cải trang thành.
Lúc này bọn họ giao chiến với nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Có điều ông lão mù lại vô cùng kinh ngạc.
Chủ yếu là bởi vì Địch Cận Duật cải trang quá tốt, ông lão mù tưởng Địch Cận Duật chỉ là một chàng trai thích vận động, nhìn thì có vẻ doạ người, nhưng thực chất chỉ là bình bông di động, một mình ông ta có thể hạ gục ba người như vậy.
Nhưng khi Địch Cận Duật đứng dậy, ông ta lập tức cảm giác không ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận