Bà Cốt Khương Tô

chương 87

chương 87chương 87
Tuy rằng khuôn mặt khác nhau nhưng thần thái và động tác của Đường Vũ Tiêu vẫn có chút nào đó giống như trước đây.
Lúc này mẹ Châu Bội Bội nghe thấy tên của Bội Bội cũng trở nên kích động: "Bội Bội? Cháu nói Bội Bội ở đâu?"
Đường Vũ Tiêu nói với mẹ Châu: "Cô à. Bội Bội ở bên cạnh cháu, chỉ là bây giờ cô không thấy chị ấy thôi. Xin cô chờ một lát, chờ cháu nói vài lời với cha mẹ xong thì Bội Bội sẽ gặp mặt cô."
Nước mắt mẹ Châu Bội Bội chực trào ra, bà ấy nhìn trái nhìn phải như muốn tìm ra con gái của mình.
Mẹ Đường nghẹn ngào hỏi: "Vũ Tiêu à, rốt cuộc chuyện của con con và Bội Bội là thế nào... Sao lại thành ra thế này? Tại sao hai con lại..."
Đường Vũ Tiêu khóc lóc nói: "Cha mẹ ơi. Con và Bội Bội không tự sát, nhưng cũng không có ai giết chúng con cả, chúng con bị ác quỷ nhập vào người, rồi mới nhảy từ trên lầu xuống. Bây giờ con ác quỷ đó đã bị tiên cô diệt trừ rồi, con và Bội Bội cũng có thể giải thoát rồi." Nước mắt cô tuôn như mưa: "Cha mẹ ơi, con thật lòng xin lỗi, con thật sự thật sự rất yêu cha mẹ, nhưng mà không thể ở bên cha mẹ rồi, trước kia con không đồng ý chuyện cha mẹ sinh em, bây giờ con hối hận lắm... Giờ con không còn nữa, cha mẹ hãy sinh em để thay con bầu bạn với hai người đi..." Cha mẹ cô ta còn khóc dữ dội đau lòng hơn cả cô ta.
Đường Vũ Tiêu đã khóc không thành tiếng: "Cha mẹ đừng đau lòng vì con, phải sống thật vui vẻ, sau này nếu có cơ hội con sẽ về thăm hai người, hai người cứ coi như con đi xa nhà thôi... Cha, mẹ, con hết thời gian rồi. Xin hai người nhất định, nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt..."
Mẹ Đường đã sắp sụp đổ: "Con phải đi đâu hả Vũ Tiêu! Con đừng đi, đừng bỏ mẹ!"
Đường Vũ Tiêu lại ngồi xuống ghế một lần nữa: "Cha, mẹ, bây giờ con phải ra khỏi cơ thể này rồi, sau này con sẽ gặp cha mẹ trong giấc mơ..."
Giọng nói của cô ta càng lúc càng nhỏ đi.
Nức nở nhắm hai mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cả cha mẹ Đường Vũ Tiêu đều có thể nhận ra người này không còn là con gái của họ nữa.
Khương Tô mở mắt ra, trong lồng ngực lưu lại cảm giác quặn đau, đôi mắt sưng lên, cổ họng cũng đau rát bỗng nổi giận nói với không khí bên cạnh: "Không phải đã nói với hai cô là không được khóc sao?" Đường Vũ Tiêu đã trở lại trạng thái linh hồn vẫn khóc như mưa: "Thật lòng xin lỗi tiên cô... Tôi không nhịn được."
Châu Bội Bội đứng bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng.
Mẹ Đường run rẩy hỏi Khương Tô: "Cháu, cháu đang nói chuyện với Vũ Tiêu sao?"
Khương Tô gật đầu, sau đó nói với cha mẹ Châu Bội Bội đứng gần đó: "Tôi đi rửa mặt. Hai người muốn khóc thì bắt đầu khóc bây giờ đi, chờ lát nữa Châu Bội Bội nhập vào tôi thì không được phép khóc." Cô dừng một chút rồi nhìn Châu Bội Bội nước mắt lã chã chực khóc, chỉ vào cô ta rồi nói với cha mẹ Châu Bội Bội: "Con gái của hai người đứng đây, bây giờ có thể nhìn cô ta rồi khóc." Sau đó cô kéo ghế dựa ra, bước ra ngoài.
Cửa vừa mở ra.
Hiệu trưởng đã đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Khương Tô, lời vừa lên tới cổ họng đã nghẹn lại: "Cô..."
Lúc này mái tóc Khương Tô rối loạn, hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt ầng ậng nước mắt, trông giống như vừa khóc lóc ở bên trong.
Nhưng mà hiệu trưởng nghĩ kiểu gì cũng không tài nào hiểu nổi, người nhà khóc thì thôi, sao cô cũng khóc thành ra thế này?
Khương Tô lười để ý đến hiệu trưởng, hỏi một câu toilet ở đâu, sau đó đi thẳng vào toilet.
Khương Tô rửa mặt, nhìn đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, bỗng cảm thấy đơn hàng này làm quá cực nhọc.
Đơn hàng phía nhà họ Triệu, làm nhẹ nhàng mà đã có ngay ba triệu về tay.
Bên này cô vừa thức đêm, vừa đấu pháp, vừa cho quỷ nhập người, còn hầu khóc, thế mà lấy được mỗi năm trăm nghìn, đúng là mệt mỏi quá sức.
Nhưng cô lại hoàn toàn không hề hay biết các "đồng nghiệp" của cô đang rơi vào cảnh tượng nước sôi lửa bỏng thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận