Bà Cốt Khương Tô

Chương 228

Chương 228Chương 228
Những suy nghĩ trong lòng Chu Tiểu Ngư không nói ra được chính là cảm thấy Đội trưởng Địch như bị thất tình.
Nhưng bản thân cậu ấy cũng cảm thấy điều đó không thể.
Mỗi ngày Đội trưởng Địch không đi xử lý vụ án thì cũng ở trong nhà hay trong Cục, cho dù muốn yêu đương cũng phải có đối tượng chứ? '
Thư Nhã nói: "Tôi đi xem anh ấy thế nào."
"Chắc chắn cô gái xinh đẹp họ Thư sắp bị một vố rồi." Trình Nham nhìn về phía cửa văn phòng của Địch Cận Duật nói.
Chu Tiểu Ngư gật đầu đồng tình.
Quả nhiên, Thư Nhã ở trong văn phòng của Địch Cận Duật chưa đến hai phút thì đã ra ngoài, không thể che đậy sự thất vọng và buồn tẻ trên khuôn mặt.
Để không khiến Thư Nhã xấu hổ, Trình Nham và Chu Tiểu Ngư lập tức ngầm hiểu di dời ánh mắt, giả vờ không để ý.
Khi Trình Nham đến bàn bạc vụ án với Địch Cận Duật, cậu ta mới hiểu tại sao Chu Tiểu Ngư lại nói Địch Cận Duật có gì đó không ổn.
Nói về vụ án chưa được năm phút, Địch Cận Duật đã nhìn vào điện thoại không dưới mười lần.
Mọi người đều biết Địch Cận Duật là người cuồng công việc danh xứng với thực, anh gần như không có thời gian cho bản thân, trước giờ không hề nghỉ phép, cũng chưa bao giờ nghe nói anh đi nơi nào chơi, sống ở Thành Bắc hai ba năm, ngay cả danh lam thắng cảnh nổi tiếng xung quanh Thành Bắc cũng chưa đến. Cho dù có lúc trong đội tổ chức tiệc tùng ca hát cùng nhau, anh cũng đùn đẩy từ chối. Nhưng bình thường chỉ cần một cuộc điện thoại trong đội, chắc chắn anh sẽ đến bất cứ lúc nào.
Một người như vậy, lại có lúc phân tâm trong công việc.
Hơn nữa còn phân tâm rõ ràng như thế.
Trình Nham bốp một tiếng đóng tập tài liệu lại, thành công thu hút sự chú ý của Địch Cận Duật rời khỏi điện thoại: "Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cái gì?" Địch Cận Duật hỏi.
"Anh đang chờ điện thoại của ai?" Trình Nham liếc nhìn chiếc điện thoại mà Địch Cận Duật đang đặt cạnh tay, sau đó lại liếc sang Địch Cận Duật.
"#hânga có" Địch Cân Du† thản nhiên †hu lai ánh mắt dứ† khoát ném điện thoại vào ngăn kéo, mắt không thấy tim không phiền: "Nói tiếp về vụ án đi”
"Tôi nói đến mức miệng lưỡi khô hết cả rồi, mà anh có nghe đâu." Trình Nham cười nhạo nói: "Có gì buồn phiền cứ nói với tôi, có lẽ tôi có thể cho anh ý kiến gì đó."
Địch Cận Duật thuật lại một lượt toàn bộ trọng điểm của vụ án mà Trình Nham đã nói vừa rồi một cách hời hợt, cuối cùng nhìn Trình Nham hỏi ngược lại với vẻ thản nhiên: "Có vấn đề gì không?"
Trình Nham: "... Anh đỉnh thật."...
Giờ ăn trưa.
Chu Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, đang định gõ cửa văn phòng Địch Cận Duật để nhắc anh đã đến giờ nghỉ trưa rồi, phải xuống nhà ăn ăn trưa.
Cậu ấy vừa nhấc tay lên, cánh cửa đã từ bên trong mở ra.
Địch Cận Duật bước ra từ trong phòng, trong tay cầm chìa khóa xe: "Tôi có việc phải ra ngoài, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Nói xong, anh ra khỏi văn phòng lớn mà không hề ngoảnh lại.
Chu Tiểu Ngư nhìn sang Trình Nham, Trình Nham ra hiệu bó tay.
Khi Địch Cận Duật từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Tô bị dọa đến nỗi suýt rơi đũa, miếng thịt kho tàu được gắp trên đũa cũng run lên bần bật, nhưng vẫn ngoan cường không rơi xuống.
Khương Tô giơ đũa một cách cứng ngắc, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng cũng không thiếu sự lễ phép: "Chú, chú Địch, sao chú lại đến đây?"
Ông Tôn bên cạnh nhìn Địch Cận Duật rồi lại nhìn Khương Tô, sau đó hỏi Địch Cận Duật: "Cậu ăn gì chưa? Hay là ngồi xuống ăn cùng đi?"
Khương Tô nhìn sang ông Tôn, vẻ mặt đầy sự khó hiểu: "??2"
Ông Tôn không nhìn cô.
Địch Cận Duật nói: "Được."
Sau đó kéo chiếc ghế đối diện Khương Tô, ngồi xuống, rồi nói với ông Tôn một cách khách sáo: "Làm phiền ông rồi."
Ông Tôn nói không phiển, sau đó vào bếp lấy bát đũa cho Địch Cận Duật.
Đôi mắt Địch Cận Duật rơi vào miếng thịt kho tàu trên đũa Khương Tô, sau đó lại ngước mắt nhìn Khương Tô, anh cười khẩy, mang theo một chút niễu cdt†: "Khẩu vị không tê" Khương Tô hùa theo, cười gượng hai tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận