Bà Cốt Khương Tô

Chương 84

Chương 84Chương 84
Mọi người đều cho rằng anh ta va vấp đến vỡ đầu chảy máu sẽ ngoan ngoãn về thôi, ai ngờ Triệu Vân Xuyên lại có tài năng nghệ thuật bẩm sinh, sau khi ra mắt đã được ca tụng là bậc thầy hội họa.
Tuổi trẻ mà đã mở không ít buổi triển lãm tranh trong và ngoài nước. Tuy rằng trong đó không thiếu sự hỗ trợ của dòng tộc, cộng thêm thân phận cậu ấm của anh ta cũng giúp anh ta được săn đón, nhưng mà bản thân anh ta có thực lực cũng là một điều không thể nghi ngờ, được giới truyền thông phương Tây khen ngợi hết lời, những bức tranh của anh ta trên thị trường đã bị nâng giá lên đến mấy triệu bạc, nhưng mà Triệu Vân Xuyên cũng không thiếu tiền, rất ít bán tranh của mình, chỉ xem xét mở triển lãm tranh, ngược lại khiến mọi người càng săn đón hơn, giá cả càng ngày càng cao.
Đối với một họa sĩ trẻ mới vừa ra mắt chưa tới năm năm mà đã có địa vị đến bực này, có thể nói đây chính là thành tựu vô cùng vượt bậc.
Nhưng ở trong mắt Khương Tô, thứ lọt vào mắt xanh của cô chỉ là sườn mặt tuấn tú của Triệu Vân Xuyên mà thôi.
"Tôi không buồn ngủ." Cô cố gắng chớp mắt, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ, sau đó lại ngáp dài vài cái làm hơi nước mắt trong mắt hóa thành nước mắt, đọng lại trên bờ mi đang rũ xuống không rơi xuống, trông vô cùng tội nghiệp.
Vừa hay đèn phía trước chuyển sang màu đỏ.
Triệu Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, bỗng hơi ngẩn người, trong đôi mắt cô gái nhỏ này ngập tràn sương mù, mí mắt giống như không chịu nổi sức nặng của hàng lông mi vừa dày vừa dài như cái quạt nhỏ khiến nó như muốn sụp xuống, hai giọt nước mắt muốn rơi lại không rơi được đọng trên hàng mi của cô, đã vậy rồi mà miệng vẫn nói mình không buồn ngủ, hình tượng khác một trời một vực so với sự lạnh băng xa cách khi ở nhà họ Triệu.
Cuối cùng Khương Tô vẫn không chịu nổi, ngủ thiếp đi.
Xe đỗ trước cửa.
"Cô Khương, dậy đi, đến nhà cô rồi." Triệu Vân Xuyên khế gọi.
Khương Tô cau mày, giọng nói mềm mại như đang nũng: "Triệu Tằng Kỳ, anh đừng ồn..."
Bầu không khí trong xe bỗng yên tĩnh.
Khương Tô bất ngở mở mắt, đối mặt với đôi mắt thâm thúy, cô bất giác hỏi: "Vừa rồi tôi mới nói cái gì?"
Ánh mắt Triệu Vân Xuyên nhìn cô vô cùng phức tạp: "Vừa rồi cô mới gọi tên một người."
HAj2"
"Triệu Tằng Kỳ." Ánh mắt Triệu Vân Xuyên pha thêm sự tìm tòi nghiên cứu: "Đó là tên của ông nội tôi."
Khương Tô không hề ngạc nhiên một chút nào, chỉ nhíu mày: "Kỳ quái."
Phản ứng của tự nhiên của Khương Tô lọt vào mắt Triệu Vân Xuyên đã đánh tan nghỉ ngờ trong anh ta.
"Có chuyện gì vậy?"
Khương Tô vẻ mặt sâu sa, nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Nói xong cô lập tức cởi dây an toàn, đẩy cửa ra bước xuống xe, sau đó khom lưng, nghiêm túc nói với Triệu Vân Xuyên ở trong xe: "Sau khi về nhớ dặn ông nội anh, trong vòng mười ngày tới không được ra khỏi nhà."
Nói xong cô lập tức đóng cửa xe, đi vào sân, đóng cửa cổng lại.
Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chiếc xe chạy đi, cô mới khẽ thở phào, Lời cô nói vừa nãy không phải là lời bịa đặt lung tung để Triệu Vân Xuyên khỏi nghỉ ngờ, mà xem ra trước kia cô từng có quan hệ thân thiết với ông cụ Triệu thật, thế nên lúc này mới nhầm Triệu Vân Xuyên trở thành ông cụ, rồi mơ màng gọi tên của ông cụ, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cô không hề cảm thấy cái tên này quen thuộc chút nào.
Khương Tô không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Rốt cuộc mấy chục năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ cô có thể dám chắc ý ức của cô thật sự xuất hiện vấn đề, nhưng mà vì sao cô chỉ mất đi đoạn ký ức đó?
Triệu Vân Xuyên lái xe đi trên đường, càng nghĩ anh ta càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng cụ thể bất thường ở đâu anh ta lại chẳng thể nói lên được, tuy rằng phản ứng khi đó của Khương Tô rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại có cảm giác quái lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận