Bà Cốt Khương Tô

Chương 78

Chương 78Chương 78
Châu Văn Văn vui mừng nhận lấy, cảm kích nhìn Khương Tô xong sau đó nói với cậu chủ nhỏ: "Tiểu Kiệt, mau cảm ơn tiên cô."
Cậu chủ nhỏ cũng không biết Khương Tô cho mình cái gì, chỉ biết là cô tặng quà cho cậu bé, vì thế mà đứng ngay ngắn khom lưng nói cảm ơn: "Cảm ơn tiên cô."
Khương Tô càng nhìn đứa bé này càng thấy rất thuận mắt, cô thích trẻ con ngoan ngoãn, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình chỉ mang theo một lá bùa này thôi, nếu không thì lỗ to. Cô ngồi xổm xuống, nói với cậu chủ nhỏ: "Đừng nhúc nhích." Cậu chủ nhỏ nghe lời đứng thẳng lưng, hơi mở to hai mắt nhìn cô, cô vươn một ngón tay ấn nhẹ lên giữa hai chân mày của cậu bé, đôi mắt của cậu bé lập tức nhắm lại, cô cũng nhắm mắt lại, linh thức bắt đầu truyền vào.
Bà Triệu, Châu Văn Văn và Triệu Uyển đều im lặng nhìn cảnh tượng này.
Sau một lúc lâu, Khương Tô rụt tay lại, mở to mắt rồi nói: "Hồn phách đã dung hợp không tệ, nhưng vì bị cưỡng ép lấy đi nên đã bị tổn thương một chút. Mỗi ngày cậu bé sẽ ngủ nhiều hơn bình thường một thời gian, mấy người không cần đánh thức cậu bé, cứ để cậu bé ngủ đến khi nào tự dậy thì thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi."
Bây giờ Châu Văn Văn đã hoàn toàn tín nhiệm Khương Tô, cô ta lập tức gật đầu nói: "Được, tôi đã biết."
Cậu chủ nhỏ mở to mắt, đôi mắt tròn như quả nho lập tức trợn trừng lên, trong đó ngập tràn ngạc nhiên: "Cháu thấy cô."
Vừa rồi cô đã ở trong đầu cậu bé, cảm giác này thật kỳ diệu.
Khương Tô cười.
Cậu chủ nhỏ nhìn cô đến sững người, ngơ ngác nói: "Tiên cô ơi, cô thật là xinh đẹp."
Khương Tô cười càng vui vẻ hơn, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Ngoan quá."
Rồi lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Khương Tô thấy bà Triệu nhíu mày, cô quay đầu nhìn lại, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi và Triệu Vân Xuyên đang đi từ ngoài cửa vào.
Người đàn ông kia vừa thấy Khương Tô quay đầu, trong đôi mắt lóe lên ngạc nhiên và giật mình, nhưng nó chỉ lướt qua trong chớp mắt, sau đó nét mặt anh †a lóc lên nu c©ườồi ánh mắt eáng rỡ nhìn chằm chằm KhiZna Tô, nói: "Nghe Vân Xuyên nói người chữa khỏi cho Tiểu Kiệt là một cô gái còn rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy."
Bà Triệu hờ hững giới thiệu, nói: "Tiểu tiên cô, đây là chú họ của Tiểu Kiệt."
Khương Tô chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhàm chán đảo mắt đi, đàn ông nhà họ Triệu đều có vẻ ngoài điển trai, nhưng mà anh ta lại có tướng mạo như bị rượu chè gái gú đào rỗng, trong đôi mắt hẹp kia ẩn chứa quá nhiều dục vọng u ám, làm Khương Tô chỉ nhìn một cái thôi đã thấy chán ghét.
Triệu Vân Phong tự nhận anh ta rất được phụ nữ săn đón, dáng người cao một mét tám, diện mạo đẹp trai, bình thường ra ngoài ăn cơm, đám con gái vừa trưởng thành đều sẽ trồng cây sỉ trước anh ta, trước giờ anh ta luôn thuận buồm xuôi gió trước mặt phụ nữ, không ngờ lại bị ghẻ lạnh ở chỗ Khương Tô
Trên mặt Triệu Vân Phong trông thì cười như chẳng ngượng ngùng gì, nhưng trong mắt lại lóe lên sự chán ghét.
Triệu Vân Xuyên nói với Khương Tô: "Ông nội bảo tôi sang đây mời cô Khương đi qua đó."
Khương Tô thấy Triệu Vân Xuyên thuận mắt hơn nhiều, đôi mắt anh ta rất sạch sẽ.
Khương Tô hỏi: "Dùng bữa hả?"
Triệu Vân Xuyên sửng sốt: "Vẫn chưa tới giờ."
"Vậy qua đó làm gì?" Cô không có hứng thú qua đó rồi để ông già kia hỏi tới hỏi lui đâu.
Triệu Vân Xuyên lại càng thêm sửng sốt.
Nhà họ Triệu ở Thành Bắc là danh môn vọng tộc, mấy năm nay người được ông cụ Triệu mời gặp mặt đều là những nhân vật có máu mặt, đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông cụ muốn gặp một người, nhưng người đó lại không chịu gặp ông cụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận