Bà Cốt Khương Tô

Chương 389

Chương 389Chương 389
Sắc mặt Triệu Mẫn Thư lúc tái nhợt lúc trắng bệch, cuối cùng uể oải đi về.
Bà ta đã ly hôn ba lần rồi, thật sự không có mặt mũi đối mặt với cha.
Sau khi tất cả mọi người đi không lâu thì ông cụ Triệu nhắm mắt lại, một lúc sau, ông cụ vẫn nhắm nghiền mắt nói với quản gia đứng bên cạnh: "Phú Sinh, giúp tôi mời luật sư Trương đến đây đi."
Ông cụ mở mắt ra, trong đôi mắt đã vẩn đục lóe lên một chút hơi nước: "Đã đến lúc nên lập di chúc."
Bỗng quản gia thấy rùng mình.
Luật sư Trương đẩy mắt kính, trong lúc soạn thảo di chúc đã hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông cụ Triệu.
Vừa rồi trong lời của ông cụ Triệu, đã xuất hiện cô Khương mà ông ta chưa từng nghe nhắc đến, sau khi ông cụ Triệu chết, cô đã được nhận mười phần trăm tài sản của ông cụ, phần trăm còn cao hơn cả con gái ông cụ.
Còn ông quản gia có hơi giật mình trước quyết định của ông cụ, nhưng lại không hề thấy bất ngờ.
Cũng hiếm có người biết được rằng, ông cụ Triệu có được khối tài sản ngày hôm nay có liên quan rất lớn đến Khương Hoan.
Cuối cùng luật sư cầm văn kiện ra về.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại ông cụ Triệu và quản gia.
"Ông nói xem, sau khi tôi chết rồi, cô ấy có đau lòng không?" Ông cụ Triệu hỏi với giọng đầy thương cảm.
Quản gia cười: "Nếu cô ấy biết ông để lại cho cô ấy khối tài sản kếch xù như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng lắm."
Ông cụ Triệu cũng cười: "Đúng vậy, thứ cô ấy yêu nhất vẫn là tiền. Nếu tôi chết mà khiến cô ấy vui một lần, vậy cũng là chuyện tốt."
Nụ cười trên mặt quản gia dần nhạt đi, hiền hòa nói: "Ông vẫn còn rất nhiều phúc chưa hưởng hết đâu."
Ông cụ Triệu cũng cảm thán nhìn quản gia: "Mỗi lần nhìn Phú Sinh tôi đều không thể hận nổi Khương Hoan, ít nhất thì cô ấy đã để lại ông cho tôi, nếu không đời này tôi sẽ cô độc đến mức nào chứ."
Ông quản gia cười nói: "Đây cũng là may mắn của tôi." Đời này ông ấy theo hai vị chủ nhân, ông ấy quá may mắn, hai chủ nhân của ông ấy chưa hề bạc đãi ông ấy.
Khương Tô lười quan tâm mấy chuyện xấu xa trong nhà họ Triệu.
Đêm hôm đó, trong thẻ của cô có thêm năm triệu.
Ngày hôm sau cô nhận được lời mời đi ăn cơm của Triệu Uyển, còn thuận tiện dẫn theo cả Địch Cận Duật.
Bữa cơm này là Triệu Uyển chúc mừng bà ta đã ly hôn thành công với ông chủ Trương, cuối cùng vụ ly hôn này đã không phải ra tòa án, ông chủ Trương thấy Triệu Uyên kiên quyết thì chỉ đành đồng ý, nhưng ông ta vẫn khăng khăng bản thân yêu Triệu UYển, cũng nói nếu muốn ly hôn thì ông ta sẽ chuyển ra khỏi nhà, không cần gì cả. Cuối cùng Triệu Uyển vẫn còn chút tình cảm với ông chủ Trương cho nên không đuổi tận giết tuyệt, chỉ nhận lấy phần của mình, và cả quyền nuôi nấng Trương Tiểu Kiều, sau đó ly hôn với ông chủ Trương.
Triệu Uyển cũng không tổ chức ăn mừng rình rang, chỉ mời vài người bạn bè thân thiết, ví dụ như bà Triệu, bà Trịnh, bà Trịnh còn dẫn theo Trịnh Dung Dung tới.
Khương Tô và Địch Cận Duật khoan thai tới muộn.
Bà Trịnh nhìn thấy Địch Cận Duật thì đôi mắt sáng lên: "Chà, tiên cô, đây là bạn trai của cô sao?"
Khương Tô cười tủm tỉm ôm cánh tay Địch Cận Duật gật đầu: "Đúng vậy."
Có thể nói là bà Triệu vô cùng bất ngờ, ngày hôm qua thấy Khương Tô đi cùng Địch Cận Duật đến nhà cổ, bà ta còn tưởng rằng hai người trùng hợp gặp mặt nhau, không ngờ hôm nay Khương Tô lại dẫn cả Địch Cận Duật đến bữa tiệc này.
Không ai hiểu con bằng mẹ, lần đó Vân Xuyên mời Khương Tô đến nhà dùng bữa, bà ta chưa từng thấy anh ta dịu dàng săn sóc như vậy, hôm đó bà ta cũng thấy giữa Khương Tô và Địch Cận Duật cũng không quá thân thiết với nhau, sao chưa được bao lâu đã tiến triển thành quan hệ này rồi?
Địch Cận Duật mỉm cười chào hỏi với bà ta: "Chào dì."
Bà Triệu cũng vội vàng đáp lời: "Cận Duật à, hôm nay không đi làm sao?"
"Tôi từ chức rồi." Địch Cận Duật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận