Bà Cốt Khương Tô

Chương 147

Chương 147Chương 147
Và anh nhìn thấy qua camera, cửa xe sau của Lê Thuật là tự động mở, lúc đó anh đã nghỉ ngờ rất có khả năng là Khương Tô dán bùa Ẩn Thân từ nhà xác đi ra.
Còn vì sao phải chạy trốn, anh cũng đoán là do cô sợ bị anh phát hiện, suy cho cùng sự nhảy cảm trong nghề nghiệp của anh, cô lo lắng là chuyện đương nhiên.
"Bây giờ tôi không có một triệu tệ." Địch Cận Duật đột nhiên nói.
Khương Tô chưa phản ứng kịp: "Hả?"
"Chúng ta đã nói trước, cô không chết, tôi sẽ trả lương gấp đôi, một triệu tệ." Địch Cận Duật nói: "Bây giờ tôi không có một triệu tệ, nhưng tôi chắc chắn sẽ trả cho cô."
Khương Tô không biết nên nói Địch Cận Duật là phẩm chất cao thượng hay đạo đức, hay là anh sợ lời nói lúc đó của cô sẽ trở thành hiện thực.
"Hmmm, cái này không gấp." Khương Tô làm vẻ dễ tính.
"Ừ. Đúng là không gấp, bây giờ quan trọng nhất là phải chăm sóc thật tốt cho sức khỏe của cô." Địch Cận Duật nói: "Tôi sẽ chăm sóc cho cô đến khi cô khỏe hoàn toàn, đây là trách nhiệm của tôi."
Lê Thuật nghe xong liền trợn mắt: "Khoan, ý của anh là sao? Ở đây không chấp nhận người của cục quản yêu tùy tiện ra vào."
Địch Cận Duật đối diện với Lê Thuật, ngay lập tức trở lại giọng điệu lạnh lùng bình thường của anh: "Cảm ơn, chúng ta nghĩ giống nhau, tôi cũng không muốn đi lại nhiều lần trong nhà của một con yêu quái." Anh quay đầu lại, nhìn Khương Tô: "Cho nên, tôi sẽ đến đón cô ấy."
Lê Thuật: "Đón cô ấy? Đón cô ấy đi đâu? Tôi làm sao tin được sau khi dẫn cô ấy đi anh sẽ không đưa cô đến phòng thí nghiệm của con người?"
Địch Cận Duật cau mày.
Lê Thuật công khoé miệng, mỉa mai nói: "Đây không phải là việc mà con người thích làm nhất hay sao? Đố ky với tuổi thọ của yêu quái, nên bắt yêu quái vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu lý do vì sao yêu quái có tuổi thọ dài như vậy. Chẳng lẽ mọi người không tò mò tại sao Khương Tô lại có thể chết đi sống lại sao?"
"Lê Thuật, im miệng." Người hét to khiến Lê Thuật dừng lại chính là Khương Tô, sắc mặt của cô cũng trầm xuống, nếu Địch Cận Duật không nghĩ đến điều này, Lê Thuật là đang nhắc nhở anh. với Lê Thuật, nhưng người mà anh nhìn lại là Khương Tô: "Tuy cô không chết, nhưng tôi nợ cô một mạng."
Khương Tô bổ sung: "Còn một triệu tệ nữa."
Sau khi thấy biểu cảm không nói nên lời của Lê Thuật, Khương Tô thẳng thắn nói: "Có sao à? Tiền là tính mạng của tôi. Và nợ tôi một triệu tệ cũng là anh ấy tự nói."
Lê Thuật không chịu nổi biểu cảm của cô mà trợn mắt, chỉ có thể nói là mạng sống của Khương Tô không đáng giá, nên mới xem tiền quan trọng như mạng sống.
"Cô ăn cơm trước đi, sau khi ăn tối xong thì chúng ta sẽ đi." Địch Cận Duật nói.
Trợ lý đã bị Lê Thuật đuổi đi chỗ khác.
"Tôi không nói tôi sẽ đi cùng chú." Khương Tô vừa đi vừa nói: "Lê Thuật nói đúng, nếu chú bán đứng tôi, đưa tôi đến phòng thí nghiệm thì sao?" Lúc này cô mới nhớ đến giấc mơ trước kia của mình, tuy không biết xảy ra vào lúc nào, nhưng vẫn phải cẩn thận cho tốt.
"Nếu tôi muốn hại cô, thì hôm nay tôi sẽ không một mình đến gõ cửa rồi." Địch Cận Duật cũng đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa rất tự nhiên, bắt đầu gỡ đồ ăn trên bàn ra.
Lê Thuật và Khương Tô đều nhìn qua đây.
Địch Cận Duật nói: "Tôi từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả. Tôi ăn một chút ở đây không sao chứ?"
Không chỉ là chưa ăn gì cả, nước cũng không uống, có thể nhìn thấy từ đôi môi bị nứt của anh.
Lê Thuật: "Không được."
Khương Tô: "Được."
Gần như cùng một lúc.
Địch Cận Duật nhìn họ một cái, sau đó tiếp tục gỡ đồ ăn ra.
Lê Thuật đưa đến một ánh mắt không đồng ý.
Khương Tô nói: "Anh ấy là người quan trọng của cục quản yêu, quan hệ tốt tí cũng không có hại."
Địch Cận Duật lại ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Tô nghĩ bộ mình nói không đúng sao.
Lê Thuật cười nhạt: "Tôi là công dân tốt, nếu cục quản yêu đụng đến tôi, phải hỏi xem mấy chục triệu fans của tôi có đồng ý hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận