Bà Cốt Khương Tô

Chương 193

Chương 193Chương 193
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán lẻ nhỏ bên ngoài thành phố, chiếc xe buýt lẽ ra đang chạy ra khỏi thành phố lại dừng lại bên đường.
Người đi đường đang đợi trong quán lập tức mang theo bao lớn bao nhỏ cùng nhau tiến lên.
Loại hiện tượng này là một quy tắc ngầm bất thành văn trong ngành.
Có rất nhiều hành khách ở xa ga hoặc lười vào nhà ga mua vé hay lên tàu tại ga, vì trong mùa thấp điểm trên xe sẽ còn rất nhiều ghế trống.
Họ sẽ đến một số quán ven đường có liên hệ với tài xế xe buýt, không cần phải đến ga mua vé hay bắt xe mà có thể lên xe trực tiếp tại đây, tiền vé trả trực tiếp cho lơ xe và tài xế buýt.
Đó cũng là một cách kiếm tiền.
Trước đây vào mùa cao điểm, dù ghế trên xe đã ngồi đầy người, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị những chiếc ghế đẩu nhỏ ở lối đi, những hành khách thừa sẽ ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ đó.
Trong hai năm qua, việc kiểm tra rất nghiêm khắc và hình phạt rất nặng nề.
Họ không dám làm vào mùa cao điểm và chỉ tự bán vé khi có nhiều chỗ trống vào mùa thấp điểm.
Ngay khi xe dừng lại, lơ xe bên trong lập tức bước xuống xe mở khoang hành lý bên dưới.
Những hành khách không mang theo hành lý lớn đều vội vã tranh nhau chen lấn lên xe tìm chỗ ngồi.
Khi lơ xe mở cốp xe, những người khác đã cất kỹ hành lý, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang khó khăn kéo chiếc vali đen lớn tới đây.
Lần đầu tiên lơ xe nhìn thấy có người xách một chiếc vali lớn như vậy, anh ta ngạc nhiên nói: "Sao anh lại xách vali lớn như vậy, nhiều đồ lắm sao?"
Cái vali kia nhìn có vẻ rất nặng, người đàn ông trẻ tuổi loay hoay vô cùng phí sức muốn nhấc nó lên bỏ vào khoang hành lý, anh ta có lòng muốn đi lên giúp đỡ, nhưng vừa đến gần, đã bị người đàn ông ngăn lại: "Không cần giúp đâu, tôi tự làm."
Giọng điệu của anh ra rất tệ, sắc mặt cũng có chút u ám.
Lơ xe cũng có chút chán nản, mình tốt bụng muốn giúp đỡ, không cần giúp thì thôi, lại còn dùng giọng điệu thô lỗ như vậy, lập tức khiến anh ta không vui. Chờ người đàn ông cất vali đi, anh ta lập tức dùng sức đóng thật mạnh cửa cốp xe xuống.
Mười hai giờ trưa, căng tin tầng hai của bến xe chỉ có khoảng ba mươi nhân viên đang ăn uống.
Châu Phương Phương đang mải ăn uống thì bất ngờ bị vỗ nhẹ vào lưng.
Cô ta quay đầu lại, nhìn lên rồi lập tức sững sờ.
"Châu Phương Phương?" Người nọ gọi tên cô.
Giọng nói của đối phương rất hay, tuy đã quen nghe các loại tiếng phổ thông từ giọng nam tới bắc, nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô ta nghe tiếng phổ thông chuẩn như vậy ngoài đời, đến lúc đó cô ta mới nhận ra tiếng phổ thông nghe hay đến thế, đến mức còn cảm thấy cái tên quê mùa của bản thân cũng trở nên thật hay.
Châu Phương Phương hai mươi bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, thất nghiệp ở nhà ba tháng, gia đình sắp xếp cho cô ta tạm thời làm nhân viên trông xe ở nơi làm việc của cha cô.
"Có chuyện gì vậy?" Cô ta ngượng ngùng quay đi, nhìn nhân viên trông xe bên cạnh.
Lúc này, mọi người trong căn tin đều nhìn sang.
Người đàn ông vừa được nhân viên bến xe dẫn lên thực sự quá bắt mắt.
Còn có nhân viên đang xì xào bàn tán không biết liệu họ có phải là diễn viên phim truyền hình hay gì không.
Người đàn ông giơ lên một tấm thẻ: "Cảnh sát đây. Có chuyện cần sự hợp tác của mọi người để điều tra."
Người này không ai khác chính là Địch Cận Duật.
Châu Phương Phương liếc nhìn tấm thẻ anh giơ ra, vô cùng sửng sốt.
Người bình thường chưa chưa từng đối mặt với cảnh sát, trong tiềm thức không hiểu sao luôn cảm thấy lo lắng.
Châu Phương Phương lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Địch Cận Duật đưa bức ảnh ra.
"Cô từng thấy qua người này chưa?"
Châu Phương Phương nhìn thoáng qua, đột nhiên tim đập thình thịch, đây không phải người đàn ông xách chiếc vali to tổ chảng chiều hôm qua Địch Cận Duật vừa nhìn thấy sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của Châu Phương Phương liền biết ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận