Bà Cốt Khương Tô

Chương 308

Chương 308Chương 308
Lại nhìn động tác vẽ bùa của Khương Tô như mây bay nước chảy, dường như nhắm mắt đều có thể vẽ, để có hiệu quả như vậy e rằng phải vẽ hàng nghìn, trăm nghìn lá bùa mới được.
"Mấy cái này đều phải vẽ xong?" Địch Cận Duật nhìn thoáng qua xấp giấy vàng trống được cắt thành vỡ bàn tay chồng lên khá cao bên tay phải cô, hỏi.
"Ừm." Khương Tô không ngẩng đầu lên, vừa vẽ vừa nói: Phòng trước vô lo."
Địch Cận Duật ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô vẽ bùa.
Nhìn một lúc thì ánh mắt của anh không tự chủ được rơi xuống trên mặt cô.
Khương Tô rất xinh đẹp.
Địch Cận Duật còn nhớ lần đầu gặp ở trường cấp 3 Thành Bắc.
Khi Lê Thuật bốc cháy, ánh lửa chiếu đôi mắt của cô đẹp rung động hồn người.
Lúc này Khương Tô rũ mi mắt, rèm mi dài che ánh mắt cô.
Khương Tô hiếm khi yên lặng như thế nào, lúc vẽ bùa vô cùng chuyên chú.
Địch Cận Duật không kiểm được có chút thất thần.
Trước kia luôn có người hỏi anh thích mẫu con gái như thế nào, anh không có tiêu chuẩn cố định, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thích người như Khương Tô.
Trên đời này sao có thể có người như vậy.
Chỉ gọi một tiếng đã làm trái tim anh tan chảy.
Nếu cười với anh, Địch Cận Duật cảm thấy cả bầu trời của mình bừng sáng.
Muốn làm bất cứ chuyện gì cho cô.
"Chú Địch." Khương Tô bỗng nhiên ngước đầu nhìn anh.
"Hửm?" Địch Cận Duật khôi phục tỉnh thần, vô luận trong lòng dậy sóng cỡ nào thì trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn bình thản.
Khương Tô nghiêng đầu, rất nghiêm túc hỏi anh:
"Đêm nay chúng ta có nên ngủ chung không?" Địch Cận Duật cứng ngắc im lặng một lúc:
"Cô mới nói cái gì?"...
Cùng lúc đó.
Người đàn ông ở trong chung cư tay cầm ly rượu lười biếng ngồi trên sofa, đang nghe Mạn Lệ báo cáo tình huống.
"Tạm thời chưa phát hiện tung tích của Hắc Thuật, lúc trước chúng tôi điều tra được địa chỉ của hắn, nhưng khi chạy tới nơi đó thì hắn đã biến mất." Mạn Lệ nói.
Người đàn ông mặt không cảm xúc: "Dù sao là đại yêu quái vượt kiếp một lần, tuy rằng tinh phách bị tổn hại nhưng vẫn lợi hại hơn trong tưởng tượng của các người nhiều. Tiếp tục theo dõi hướng đi của hắn, ta không cần mạng của hắn, chỉ cần kiểm chế hắn, không được để hắn làm hỏng việc của ta."
"Bên Lê Thuật cũng hơi phiền phức." Mạn Lệ nói tiếp: "Hiện tại đã có người ở các nơi hoạt động, muốn vớt Lê Thuật khỏi cục."
Trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn nổi lên cười nhạt ẩn hàm châm chọc:
"Cô ấy đã học khôn."
Mạn Lệ không thích người đàn ông này lộ dáng vẻ hiểu rõ Khương Tô lâu năm.
Người đàn ông lại hỏi:
"Cô ấy thì sao?"
Mạn Lệ không biết có phải vì tâm lý của mình hay không, cứ cảm thấy lúc hắn nói câu kia thì ngữ khí đều trở nên ôn nhu.
Nhưng lời cô ta sắp nói có thể bảo đảm hắn không dịu dàng được nữa.
"Địch Cận Duật đón cô ta đi."
Hắn siết chặt ly rượu, giọng nói lạnh băng nhưng không bình tĩnh như vừa rồi:
"Đón đi? Đón đi đâu?"
"Trong nhà của Địch Cận Duật." Trong mắt Mạn Lệ vụt qua ác ý, âm thanh lại không có gì khác lạ: "Căn cứ điều tra biểu hiện, trước kia Khương Tô đã ở chung với Địch Cận Duật một thời gian."
Răng rắc!
Ly rượu trong tay người đàn ông nứt rạn.
"Đich — Cần —- Duât" Hắn gẵn từng chữ gọi ra tên này, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, nửa ngày, lại chợt cười, ngón cái vuốt ve vết rạn trên ly, lạnh lùng nói:
"Tôi chống mắt xem nếu hắn biết chân tướng sẽ có phản ứng gì."
Trên mặt Mạn Lệ lộ nụ cười ác ý.
Cô ta cũng rất muốn biết. ....
Khương Tô bỏ ra một tiếng đồng hồ vẽ xong tất cả bùa.
Tuy bình thường Khương Tô sẽ vẽ một số bùa để tùy thời sử dụng, lại rất ít một lần vẽ nhiều như vậy, nhưng dự cảm được sắp có một trận chiến lớn phải dùng, nên định chuẩn bị sung túc một chút.
Vẽ hơn một tiếng, làm cô mỏi cả tay.
Khương Tô vươn tay hướng Địch Cận Duật:
"Chú Địch, tôi đau tay, bóp tay cho tôi đi."
Địch Cận Duật nhìn cô, tiếp đó cúi đầu nắm lấy cổ tay của cô, nhẹ xoa bóp.
Thoạt nhìn Khương Tô gầy không có chút thịt, nhưng trên thực tế xương của cô mảnh, cổ tay nhìn nhỏ thật ra đều là thịt, khi sờ thì tựa như không có xương cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận