Bà Cốt Khương Tô

Chương 135

Chương 135Chương 135
Khương Tô lập tức hiện thân, người đàn ông trung niên kinh ngạc, không quan tâm điều gì khác, lập tức cầm dao đuổi theo Khương Tô.
Địch Cận Duật không đuổi theo, anh đứng yên, giơ súng, bóp cò...
Đùng một tiếng!
Người đàn ông gào thét, rồi lập tức khụy xuống đất.
Khương Tô nhân cơ hội chạy như bay đến bàn thờ.
Cô bất chấp tất cả, một chân đạp đổ bàn thờ trước, sau đó chạy ra phía sau kiểm tra tình hình những đứa trẻ đó.
Sáu đứa trẻ, đều khoảng bốn, năm sáu tuổi, người trần như nhộng nằm sóng đôi trên tấm chiếu, lạnh đến nổi toàn thân bầm tím, Khương Tô ngồi xổm xuống thì mới phát hiện trên tấm chiếu cói toàn là máu, tay chúng chắp lại với nhau, trên cổ tay đều có vết cắt, toàn bộ máu hòa vào nhau, sắc mặt Khương Tô tái xanh, đưa tay ôm lấy ngực của một đứa trẻ, lập tức hét về phía Địch Cận Duật: "Địch Cận Duật! Người vẫn còn sống!"
Cô ngước mắt nhìn những lá cờ nhỏ màu vàng bên cạnh, trong đầu nhanh chóng hiện lên những ký ức tương tự trận pháp này, giữa điện quang hỏa thạch, tâm trí cô là một vùng sáng trong, tay chạm vào ngực của bé gái ở giữa... Quả nhiên, cô bé đã chết.
Đột nhiên, trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh giác!
Cô đột ngột quay người lại, nhưng đã quá muộn, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang lao đến, cô chưa kịp tránh thì đã bị tấn công, ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh của một vật sắc nhọn đâm vào da thịt mình, phần bụng lập tức đau đớn dữ dội!
Sau khi người đàn ông trung niên bị thương, gã nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy, Địch Cận Duật từ phía sau đi đến, giơ tay tóm lấy vai người đàn ông trung niên, người đàn ông đang nằm rạp trên mặt đất đột ngột ra sức xoay người lại, vỗ mạnh tay mình! Địch Cận Duật phản ứng rất nhanh, lùi về sau tránh ra, khi nhìn kỹ lại thì thấy trong tay người đàn ông đó đang cầm một lá bùa, vừa rồi gã muốn vỗ lá bùa đó lên người anh, anh không biết lá bùa đó có tác dụng gì, nhưng trong tiềm thức, Địch Cận Duật cảm thấy, nếu lá bùa đó vỗ lên người mình thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Ngay lúc này!
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng hét thảm thiết.
SAI" Một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện và đánh gục Khương Tô trên mặt đất! Trong tay gã cầm một con dao sắc bén, đâm dữ dội vào vụng Khương Tô không thương tiếc!
Vừa đâm, vừa hét lên điên dại: "Tôi sẽ đâm chết cô! Tôi sẽ đâm chết cô!"
Khương Tô chỉ hét lên một tiếng thì đã đau đến mức không thốt ra được âm thanh nào nữa, cô tóm chặt quần áo của người đàn ông, phát ra tiếng kêu đau đớn yếu ớt.
Rồi nghe thấy một tiếng đùng! Đùng! Hai tiếng súng vang lên!
Hành động của người đàn ông đột ngột dừng lại, trên đầu hắn xuất hiện một lỗ đen, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Khương Tô, con dao vẫn đang cắm trên bụng Khương Tô chưa rút ra, thì đã không còn sức lực, khi hắn sắp đè xuống người cô thì đã bị một bàn tay hất mạnh ra.
Đầu óc Khương Tô tê dại, vô thức đưa tay che bụng, cô không biết mình đã bị đâm bao nhiêu nhát, quần áo đều bị đâm rách hoàn toàn, máu không ngừng tuôn ra, cô cúi đầu, rồi chửi thề một câu hiếm thấy: "Mẹ nó, lăng phí quá..."
Địch Cận Duật không hiểu thứ Khương Tô đang ám chỉ là gì, thấy máu trên bụng cô làm cô đau nhói, anh lập tức cởi áo khoác, nhanh chóng quấn thành một vòng để bịt vết thương, sau đó nắm lấy tay Khương Tô ấn lên quần áo, giọng nói cũng không ổn định: "Khương Tô, cô ôm bụng đi, đừng sợ. Tôi đưa cô đến bệnh viện ngay, không có chuyện gì đâu..."
Người Khương Tô nhẹ đi, được Địch Cận Duật bế lên khỏi mặt đất, vết thương đau đến mức khiến cô toát hết mồ hôi lạnh, thật sự đau vô cùng! Cô vừa khóc, vừa oán hận tràn đầy: "Địch Cận Duật, chú là đồ khốn! Chú hại chết tôi rồi... A... Đau chết mất..."
"Xin lỗi, Khương Tô, xin lỗi, tôi là đồ khốn." Địch Cận Duật bế Khương Tô, chạy nhanh như bay ra ngoài.
Khương Tô bị xóc lên nên vết thương lại đau đớn từng cơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận