Bà Cốt Khương Tô

Chương 288

Chương 288Chương 288
Khương Tô bưng tách trà nhâm nhỉ:
"Bí mật. Không thấy vừa rồi bà ngoại của cô khóa cửa à, đó là vì không muốn cho cô biết."
Ninh Hiểu cực kỳ tò mò, nhưng cô ấy biết không thể moi tin từ chỗ Khương Tô, người này gian xảo còn hơn hồ ly, hỏi bà ngoại thì càng không thể nào, trước khi cô ấy nhận 'sự nghiệp gia tộc' thì bà ấy sẽ không nói nhiều nữa câu.
Ninh Hiểu không đoán ra được Khương Tô và bà ngoại của mình có quan hệ thế nào, cô ấy âm thầm phỏng đoán có thể là chuyện của thế hệ trước.
Trò chuyện cũng đủ nhiều, trà đã uống mấy ly.
Khương Tô định đứng lên từ biệt.
Bà ngoại của Ninh Hiểu nhiệt tình giữ Khương Tô lại ăn cơm.
Cô thuận miệng hỏi thực đơn hôm nay, sau đó kiên quyết từ chối.
Lúc gần đi, bà cụ dùng một cái túi rút đựng một túi trà tặng cho Khương Tô về nhà tự pha uống.
Nghĩ đến mấy chục năm trước mình đưa năm mươi con cá vàng, Khương Tô thản nhiên nhận.
Bà cụ đứng trước cửa sân nhìn xe lăn bánh, Khương Tô nhìn phía sau qua kính chiếu hậu, bà ấy vẫn đang vẫy tay với cô.
Ninh Hiểu nhìn thoáng qua trà trong tay Khương Tô, nói:
"Bình thường bà ngoại tôi cực kỳ bảo bối lá trà này, tôi xin một ít tặng cho đồng nghiệp bà cũng không cho, mỗi lần tôi xin thì bà chỉ cho một bao nhỏ, không ngờ chịu tặng nhiều như vậy cho cô."
Khương Tô cười cười: "Muốn tôi đưa cho cô một nửa không?"
Ninh Hiểu cũng cười nói:
"Thôi đừng, bà ngoại đưa cho cô thì cô cứ giữ, hôm nào tôi đến chỗ cô ăn trộm một ít là được."
Đi giữa đường Khương Tô nhận được tin nhắn của Địch Cận Duật, nội dung rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: bình an vô sự.
Khương Tô nhìn thoáng qua, không trả lời, ấn tắt điện thoại rồi bỏ vào túi lại.
Ninh Hiểu hỏi: "Là đội trưởng Địch hả?"
"Ừ"
Ninh Hiểu lại hỏi:
"Đêm đó cô hỏi tôi địa chỉ của đội trưởng Địch, sau đó có tìm anh ấy không?"
"Ừm."
Ninh Hiểu tràn ngập mong đợi hỏi:
"Vậy hai người... ?"
Khương Tô lên tiếng:
"Tôi tới rồi."
Ninh Hiểu ngẩn ra, mới phát hiện chính mình đã lái xe vào ngõ hẻm trước sân của Khương Tô.
Khương Tô mở cửa xuống xe, Ninh Hiểu cũng xuống theo, xách ra vali của cô.
Khương Tô huơ bao trà:
"Cảm ơn nhé."
Ninh Hiểu cười nói:
"Có phải tôi tặng cho cô đâu."
Ông Tôn nghe tiếng xe thì ra khỏi sân, trông thấy Khương Tô bèn hỏi:
"Sao cô về nhanh vậy?"
Khương Tô hỏi:
"Sao? Ghét bỏ tôi trở về nhanh à?"
Ông Tôn cười hiển hòa:
"Không thể nào."
Ông Tôn gật đầu chào Ninh Hiểu:
"Đi vào uống ly trà không?"
"Không cần, cảm ơn." Ninh Hiểu khách khí nói.
Ông Tôn xách vali của Khương Tô vào nhà.
"Vậy tôi đi đây." Ninh Hiểu nói: "Có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi."
Khương Tô cười híp mắt: "Nhất định."
Ninh Hiểu khoát tay, lên xe, kỹ thuật thành thạo lái ra ngõ nhỏ chỉ đủ Khương Tô xoay người vào nhà.
"Hắc Thuật đâu?"
Lúc trước khi Hắc Thuật chưa biến hóa thì cả ngày nằm trên sofa, hiện tại hóa hình người liền chạy lung tung.
"Không biết, từ ngày cô đi thì không thấy cậu ta nữa, mấy ngày rồi không trở về." Ông Tôn nói.
Trước kia khi Hắc Thuật còn là con mèo, buổi tối không trở lại ông Tôn luôn nhớ nhung, con mèo mập như vậy cứ lo bị bắt đi ăn thịt. Giờ biết cậu ta là yêu quái, dù ngày nào đó không về nhà thì ông Tôn trong lòng cũng không lo lắng.
Khương Tô mở túi rút ra, ngửi rồi buộc chặt lại giao cho ông Tôn: "Người ta tặng trà."
Ông Tôn nhận lấy, hỏi:
"Trà gì mà thơm vậy?"
Khương Tô mới mở miệng túi mà cả phòng đã ngát hương, chỉ ngửi mùi đã khiến tinh thần thoải mái.
Khương Tô ngồi xuống sofa:
"Trà này quý lắm, chúng ta tự uống, đừng pha cho người khác."
Ông Tôn cười đồng ý, mang trà đi phòng bếp.
Ông Tôn chuẩn bị đi ra ngoài:
"Buổi tối muốn ăn gì? Bây giờ tôi đi mua thức ăn."
Ông Tôn không oán trách Khương Tô không gọi điện trước để ông ấy chuẩn bị.
Ông Tôn vĩnh viễn sẽ không oán trách Khương Tô.
Khương Tô cười híp mắt nói: "Tùy tiện, dù sao cậu làm món nào tôi đều thích ăn."
Ông Tôn hơi ngẩn ra, cảm thấy Khương Tô trở về từ Thành Tây thì dường như hơi thay đổi.
Nhưng ông ấy không nói ra được có gì khác.
Khương Tô nói câu này vẫn khiến ông Tôn thầm vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận