Bà Cốt Khương Tô

Chương 184

Chương 184Chương 184
Nói thật thì Thư Nhã rất xinh đẹp, đội trưởng Địch vừa cao vừa đẹp trai, đồng nghiệp cũng không phải chưa từng ghép đôi họ bao giờ, nhưng phản ứng mỗi lần của đội trưởng Địch đầu rất bình thường, sau vài lần thì mọi người không làm vậy nữa.
Khi Địch Cận Duật rời đi, anh đi đến quầy tính tiền cho cả hai căn phòng, khi đi xuống thì gặp được Triệu Vân Xuyên vừa hút thuốc xong.
"Về sớm vậy?" Triệu Vân Xuyên cảm thấy lạ.
Địch Cận Duật nói: "Ừm, đột nhiên có việc."
Triệu Vân Xuyên cười: "Bữa nào chúng ta cùng đi ăn, lâu rồi cũng không có hẹn với nhau."
"Được. Tôi đi trước đây." Địch Cận Duật nói.
Sau đó, hai người đường ai nấy đi, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó, quay lại nhìn một cái, hơi cau mày, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phòng ăn.
Địch Cận Duật đi ra khỏi nhà hàng, lên xe, không có trả lời tin nhắn, mà lại gọi trực tiếp cho cô.
Khương Tô rất nhanh đã bắt máy, giọng nói vẫn ngọt ngào như bình thường: "Alo, chú Địch."
"Giờ cô đang ở đâu?"
"Tôi vẫn đang trên xe, còn chưa biết sẽ đi đâu, chú Địch có muốn đi cùng tôi không?" Khương Tô nói với anh nhiệt tình đến mức như chưa từng biết tiết chế là gì.
"Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô bảo tài xế đi đến đó." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô đồng ý, sau đó tắt máy.
Không đến một phút, Địch Cận Duật đã gửi địa chỉ qua, Khương Tô nói cho tài xế biết.
Địa chỉ mà Địch Cận Duật gửi là một nhà hàng Trung Hoa.
Có một tấm bảng nhỏ ghi là quán trăm năm.
Địch Cận Duật đã đặt phòng trước, sau khi Khương Tô đến, cô chỉ cần đọc số phòng là được, nhân viên đưa cô đến phòng ăn ở tầng hai.
Khương Tô đợi trong phòng không đến năm phút, Địch Cận Duật đã đến.
Cửa vừa mở. Khương Tô ngồi ở trong phòng nở một nụ cười thật tươi: "Chú Địch, chú đến rồi."
Nụ cười của cô thật tươi.
Cho dù trong lòng Địch Cận Duật muốn nổi nóng với cô cũng không nỡ mà.
Huống chỉ anh vốn không muốn nổi nóng với cô.
Anh đi qua, hỏi: "Gọi món chưa?"
"Gọi rồi." Khương Tô nói, sau đó quay người lấy chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn ra: "Chú Địch, cho chú nè."
"Cái gì?" Địch Cận Duật nhận lấy.
Khương Tô cười: "Mua cho chú đấy."
Sắc mặt của Địch Cận Duật thay đổi, sau đó mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc đồng hồ nam.
Khương Tô nhìn thấy khi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, cảm thấy đẹp nên đã mua, chuẩn bị tặng cho Địch Cận Duật.
Sau này có cần anh giúp thì anh cũng không tiện từ chối cô.
Chiếc sống hồ này không quá đắt.
Hai trăm mấy ngàn tệ.
Khương Tô không phải không nỡ mua đồng hồ đắt tiền tặng cho Địch Cận Duật, chỉ là sợ anh thấy mắc nên không nhận, và cô thích kiểu của chiếc đồng hồ này, đơn giản nhưng lại độc đáo.
Đồng hồ mà Địch Cận Duật đang đeo chỉ khoảng hai ba ngàn tệ, đối với anh thì những thứ này không quan trọng, đồng hồ chỉ cần đúng giờ là được.
Nhưng mẫu đồng hồ này, anh vừa nhìn đã biết không hề rẻ.
"Vô công bất hưởng lợi." Địch Cận Duật Duật chiếc hộp lên bàn, lại đẩy về cho cô: "Đem đi trả lại đi."
"Tôi mua trên đường, thấy đẹp nên mua cho chú." Khương Tô nói: "Đồng hồ của chú không phải hư rồi sao?"
"Không cần, cảm ơn." Địch Cận Duật nói.
Chiếc đồng hồ đó của anh là bị nứt khi đang làm nhiệm vụ của cục quản Trương yêu ma, bởi vì không ảnh hưởng đến việc xem thời gian, nên anh không có đổi chiếc đồng hồ mới.
Khương Tô suy nghĩ lại và nói: "Được rồi. Trả lại là trả không được rồi, Cô vừa nói vừa đưa tay lấy lại chiếc hộp.
Tay của Địch Cận Duật nhanh hơn cô.
"Một món quà không tặng cho hai người." Địch Cận Duật lấy lại chiếc đồng hồ.
Khương Tô cười.
Địch Cận Duật nói: "Tiền của chiếc đồng hồ sẽ ghi vào nợ."
Khương Tô vẫn tiếp tục cười, cho dù như thế nào chỉ cần Địch Cận Duật chịu nhận là được.
Đã nhận quà thì sau này khó mà giải thích rõ nữa.
Ngày hôm sau.
"Đổi đồng hồ rồi sao?"
Trình Nham nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay anh: "Cuối cùng cũng đổi đồng hồ rồi à?"
Địch Cận Duật bình tĩnh trả lời: "Bạn tặng."
Trình Nham nhiều chuyện: "Bạn gái?"
Ánh mắt của Địch Cận Duật có tí ngọt ngào: "Đứa bé nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận