Bà Cốt Khương Tô

Chương 132

Chương 132Chương 132
Vừa vào phòng, Khương Tô đã đổ hết mọi thứ trong túi xách lên trên giường.
Cô không nhiều lời bắt đầu chuẩn bị làm việc, bây giờ trời đã gần sáng, phải tốc chiến tốc thắng rồi đi ngủ sớm một chút.
Đặt cái lư hương nhỏ lên tủ TV và mở nắp ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô cầm một lá bùa lên, búng tay châm lửa, bàn tay còn lại thì cầm ba cây nhang, châm vào lá bùa vàng đang cháy, rồi cắm nó vào lư hương, sau đó ném lá bùa vàng còn chưa cháy hết xuống đất.
Địch Cận Duật bước tới dùng chân dập tắt lửa.
Khương Tô không để ý tới động tác của anh, chỉ tập trung làm việc của mình.
Cô lấy một tờ giấy màu vàng trống không ra, bắt đầu vẽ bùa.
Sau đó gấp đôi nó lại theo chiều dọc, đưa lên miệng và thổi nhẹ một cái, ngọn lửa theo đó từ từ bốc lên.
Cô kẹp lá bùa trong tay, đưa qua hương một lần, vẫy ba lần trước hương, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Địch Cận Duật không giúp được gì nên chỉ có thể ở một bên quan sát.
Anh đứng cách cô khoảng hai mét, đứng ở ngăn tủ bên cạnh, hai mắt híp lại nhìn cô chằm chằm.
Lúc Khương Tô làm phép, cô yên tĩnh giống như hai người.
Thỉnh thoảng anh thấy cô rất phiền.
Vừa không biết xấu hổ, vừa trơ trẽn không tim không phổi, lại còn yêu tiền như mạng.
Quan trọng nhất là Khương Tô rất thần bí, anh không thể tra ra lai lịch của cô, giống như cô đột nhiên xuất hiện ở Thành Bắc, dù có tra thế nào cũng không thể tra được quá khứ của cô, dường như nó đã bị người nào đó cố ý xóa đi.
Anh không thích tiếp xúc với loại người như thế, lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, vô cùng rắc rối.
Nhưng cô lại luôn có cách lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh.
Dù cô có giả vờ ngây thơ, vô hại thì trong lúc vô tình đôi mắt ấy sẽ lộ ra sự nặng nề vượt xa tuổi tác của cô.
Chỉ là mỗi khi cô làm phép, cô lại giống như thay đổi thành một người khác.
Vẻ mặt cô vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng lâu lâu lại nhếch lên một chút, nhưng nụ cười ấy vừa lạnh lùng vừa như đang mỉa mai, lại còn thêm vài phần tà khí.
Địch Cận Duật cảm thấy cô như vậy thuận mắt hơn nhiều so với dáng vẻ giả vờ của cô.
Khương Tô nhắm mắt lại, linh hồn từ từ xuất ra ngoài.
Cô đã từng tới đó một lần và khá quen thuộc với nơi này.
Sau khi rút ngắn khoảng cách, linh hồn của cô mạnh lên rất nhiều, có thể dễ dàng phá vỡ kết giới nếu muốn.
Nhưng một khi cô dùng cách đơn giản và thô bạo để phá vỡ kết giới thì người đã bày ra kết giới sẽ phát giác, nói không chừng đợi đến lúc cô xác định được vị trí cụ thể của hắn ta thì lúc bọn họ đuổi tới, người đã chạy mất, bọn cô đã phải hao tâm tổn trí chạy tới đây, đương nhiên không thể đi một chuyến không công được, cho nên cô không trực tiếp phá vỡ kết giới mà tốn chút sức lặng lẽ xâm nhập vào kết giới của đối phương mà không kinh động tới hắn ta...
Nhang còn chưa cháy được một nửa.
Khương Tô đã mở mắt, trong ánh mắt có tia sáng lóe qua, khóe miệng nâng lên, nói: "Tìm được rồi."
Cô gái ở quầy lễ tân vừa bắt đầu xem TV ở sảnh đã nhìn thấy hai vị khách có giá trị nhan sắc siêu cao mới nhận phòng chưa đầy nửa tiếng kia vội vàng bước ra khỏi sảnh, một lúc sau cô ta nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài vang lên, bọn họ đã lái xe đi mất. Họ không trả phòng, nhưng đã hơn nửa đêm rồi không biết bọn họ còn muốn đi đâu.
Khương Tô đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng trên bầu trời chỉ còn lại một vòng cung mỏng manh.
Tim cô đập thình thịch, bấm ngón tay tính toán.
Mặc kệ mục đích của người kia khi bắt mấy đứa bé này là gì thì đêm nay chính là thời điểm thích hợp nhất.
Sau khi Địch Cận Duật lên xe, anh nhập địa chỉ mà Khương Tô tìm được trên bản đồ vào phần điều hướng.
"Khởi động xe nhanh lên." Khương Tô vừa lên xe đã nói.
Địch Cận Duật nhìn cô, thấy sắc mặt cô không còn thoải mái như hồi nãy.
Không hỏi thêm câu nào, anh nhấn chân ga, trong bóng đêm chiếc ra
Bạn cần đăng nhập để bình luận