Bà Cốt Khương Tô

Chương 77

Chương 77Chương 77
Bỗng nhiên ông Tôn phát hiện ra con mèo đen đang nhìn mình chăm chú, trong một khoảnh khắc, tựa như ông ấy đã thấy một tia cảm xúc chỉ con người mới có trong đôi mắt mèo đen, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, con mèo đen lại lười biếng nhắm đôi mắt lại, ông Tôn tưởng rằng mình nhìn nhầm, tắt đèn trong phòng, bê chậu nước đi ra ngoài. ...
Khương Tô ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều mới bắt đầu từ tốn bước xuống giường.
Bà Triệu và Triệu Uyển đã chờ ở ngoài hơn nửa ngày, khi biết Khương Tô còn đang ngủ đã chủ động nói với ông Tôn đừng đánh thức Khương Tô, họ có thể chờ, nhưng ai ngờ lại chờ mất nguyên cả buổi chiều.
Bà Triệu vừa thấy Khương Tô bước ra đã kích động đứng dậy: "Tiên cô!" Vẻ mặt ngập tràn mừng rỡ.
Khương Tô nhìn thấy bà Triệu, lược bỏ màn chào hỏi dài dòng, mà hỏi thẳng: "Mang tiền đến chưa?"
"Mang đến rồi!" Bà Triệu không hề ngại ngùng mà trả lời, sau đó nhìn thoáng qua phía sau.
Trong hai vệ sĩ đi theo sau họ có một người xách vali bước lên trước, đặt cái vali lên trên bàn, sau đó bật mở vali, hai cái vali, bên trong chứa đầy những tập tiền nhân dân tệ chỉnh tề. Khương Tô vừa tỉnh ngủ đôi mắt đã trở nên sáng rỡ, trên đời này không có thứ nào khiến cô tỉnh táo nhanh hơn tiền cả.
"Trong này là ba triệu." Bà Triệu cười nói.
Châu Văn Văn đã chuyển lời của Khương Tô đến bà ta, vì thế bà Triệu lại hào phóng cho thêm một triệu nữa."
Khương Tô liếc nhìn bà Triệu một cách hài lòng.
Bà Triệu nói tiếp: "Buổi tối hôm nay ở nhà cổ có tổ chức tiệc gia đình, ông cụ đặc biệt dặn dò tôi mời cô đến nhà dùng bữa cơm, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt, mong tiên cô nể tình."
Nguyên tắc của Khương Tô chính là cơm miễn phí phải ăn, có lợi thì phải chiếm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ăn chùa này, cô đồng ý một cách sảng khoái.
Bà Triệu vui mừng nói: "Vậy đi luôn bây giờ nhé?"
Khương Tô đi theo bà Triệu và Triệu Uyển đến nhà cổ nhà họ Triệu.
Vì Triệu Uyển có công giới thiệu cho nên thái độ của bà Triệu với bà ta bà Triệu còn mời cả Triệu Uyển, nếu như là trước kia thì chắc chắn không có đãi ngộ này.
Bà Triệu xếp riêng cho Triệu Uyển ngồi một chiếc xe khác.
Trong xe chỉ có bà ta và Khương Tô, cùng với tài xế có thể tin tưởng.
Bà Triệu biết phong cách của Khương Tô, cho nên cũng không vòng vo: "Tiên cô, lần này tôi mời cô đến nhà là còn có chuyện muốn nhờ cô."
"Bà cứ nói." Khương Tô sảng khoái nói, trước giờ cô là người rất có nguyên tắc, chỉ cần nhét tiền đúng chỗ, chuyện gì cũng dễ bàn.
Trong mắt bà Triệu lóe lên thù hận: "Tôi muốn biết rốt cuộc là ai độc ác như vậy, lại ra tay với một đứa trẻ ba tuổi. Tối hôm nay là tiệc gia đình, nếu người đó ngồi trên bàn ăn, tiên cô có thể tìm ra người đó không?"
Khương Tô híp mắt: "Vậy phải chờ ngồi vào bàn rồi mới biết được."
Đến sáu giờ bữa tiệc mới bắt đầu, lúc Khương Tô đến nhà cổ nhà họ Triệu thì mới có bốn giờ.
Đầu tiên cô đến gian nhà phía Tây xem cậu chủ nhỏ đã tỉnh lại.
"Tiểu Kiệt, mau chào tiên cô đi." Châu Văn Văn nhìn thấy Khương Tô thì vô cùng mừng rỡ, cô ta nắm tay cậu bé đến chào hỏi.
Cậu chủ nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt nhỏ như trái nho trông vô cùng có thần, cậu bé tò mò nhìn Khương Tô, giọng nói mềm mại: "Cháu chào tiên cô." Không hiểu sao mà cậu bé vừa nhìn thấy Khương Tô thì trong lòng đã cảm thấy rất thân thiết, khiến cậu bé không cầm lòng được mà muốn thân thiết với cô.
Khương Tô thấy cậu bé trông đáng yêu thì cũng khá thích, đưa tay xoa đầu nhỏ của cậu bé, rồi tiện tay móc một lá bùa đã được xếp thành hình tam giác ra cho Châu Văn Văn: "Làm quà gặp mặt cho đứa bé này, mang theo bên người, có thể bảo vệ hồn phách của cậu bé." Lá bùa này cô mang theo là định bán, bây giờ thấy đứa bé này trông đáng yêu nên tiện tay tặng. Người có tính cách duy lợi như Khương Tô, có thể nói là rất hiếm khi chủ động tặng đồ cho người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận