Bà Cốt Khương Tô

Chương 295

Chương 295Chương 295
Khương Tô chớp chớp mắt, vùi đầu vào ngực anh, ôm eo anh làm nũng: "Chú Địch, hôm nay tôi mệt quá..."
Địch Cận Duật khẽ thở dài:
"Cô thật là...
Ngữ khí bất đắc dĩ lại tràn đầy cưng chiều.
Địch Cận Duật cam tâm trở nên hồ đồ trước mặt cô gái này.
Chuyện gì đều không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, cũng không muốn so đo.
Địch Cận Duật dặn dò:
"Nếu Hắc Thuật quay về tìm cô thì nhớ phải báo cho tôi ngay."
Khương Tô hỏi:
"Chú sẽ không bắt cậu ta đúng không?"
Địch Cận Duật nói:
"Nếu cậu ta chịu phối hợp."
Khương Tô nói:
"Đây nhất định là một cái tròng."
"Vụ án này đúng là có nhiều điểm đáng ngờ, cô yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ." Địch Cận Duật nói: "Nếu Hắc Thuật đến tìm cô mà cô không có cơ hội thông báo cho tôi thì cố gắng hỏi rõ nguyên nhân hậu quả."
Khương Tô hỏi:
"Chú không sợ tôi và Hắc Thuật hợp sức cùng nhau lừa chú rồi bỏ trốn àm"
"Cô sẽ không làm vậy." Địch Cận Duật thản nhiên nói.
Khương Tô bỗng nhiên cười, vươn tay qua hỏi:
"Các người có thứ gì muốn cho tôi đeo mà đúng không?"
Địch Cận Duật từ trong túi lấy ra một cái vòng bạc giống như đồng hồ điện tử, đây là trang bị định vị của Cục Quản Yêu.
Anh không đeo cho Khương Tô ngay mà là nói:
"Tôi tin cô có biện pháp che chắn nó đúng không?"
Khương Tô nghiêng đầu cười, giễu cợt anh:
"Chú rốt cuộc là người của Cục Quản Yêu hay là tay trong bị tôi cử vào cục?"
"Biết rõ còn hỏi." Địch Cận Duật liếc cô một cái, mặt không cảm xúc nói, tiếp đó nắm lấy cổ tay của Khương Tô, đeo trang bị định vị vào.
Khương Tô cười tủm tỉm nhìn anh.
Địch Cận Duật hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Khương Tô cười nói: "Thích thì cười thôi."
Địch Cận Duật cũng không kiểm được cười lên.
Địch Cận Duật rất ít cười, đa số thời gian là khóe môi hơi cong lên nụ cười lễ độ, trong mắt còn chưa tan băng thì nụ cười đã biến mất.
Đại khái là không thói quen cười như vậy, anh chỉ nhoẻn miệng cười liền thu về.
Khương Tô bỗng nhảy dựng lên, hai tay ôm cổ của Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật bản năng vươn tay ôm lấy cô.
Cánh tay mềm mại của Khương Tô ôm cổ anh, môi đỏ rực nhanh chóng chạm vào môi anh.
Địch Cận Duật hóa đá, cảm giác tê dại từ bờ môi lan tràn đến ngực, như có tia điện lấp lóe.
Địch Cận Duật ngơ ngẩn nhìn Khương Tô.
"Tôi về nhà đây, tạm biệt chú Địch."
Khương Tô từ người anh nhảy xuống, vẫy tay chào rồi nhẹ nhàng đi vào sân.
Để lại Địch Cận Duật hóa đá một mình đứng trước đầu xe.
Đại khái qua mười mấy hai mươi giây, Địch Cận Duật mới chậm rãi vươn tay chạm vào môi mình, dường như còn sót lại xúc cảm môi mềm của cô gái. Anh không kiểm được ôm ngực, tim đập rất nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi ngực.
Trên khuôn mặt như núi băng dần nhuộm sắc đỏ, giống như men say.
Địch Cận Duật lên xe, anh cố gắng bình tĩnh thật lâu, trước khi lái xe rời đi thì anh lấy điện thoại ra, biểu cảm nghiêm túc gửi một tin nhắn cho Khương Tô, cứ sửa rồi xóa đến cuối cùng chỉ có một dòng chữ.
Địch Cận Duật nhấn nút gửi, sau đó như bị phỏng tay vội ném di động ra ghế sau, lái xe rời đi.
Khương Tô ngồi trên sofa, vui vẻ như chuột nhỏ trộm được mật ong.
Cô nghe tiếng chuông báo tin nhắn, cười cầm lấy di động xem. Chỉ có một dòng chữ.
"Đây là nụ hôn đầu của tôi, cô phải chịu trách nhiệm."
Cơ mặt Khương Tô cứng ngắc.
Thật khó tưởng tượng Địch Cận Duật sẽ dùng biểu cảm gì gõ từng chữ rồi gửi tin nhắn cho cô.
Khương Tô ngồi dậy, rục rịch muốn chia sẻ tin nhắn này cho Ninh Hiểu, để xem cô ấy có biểu cảm gì.
Nhưng cuối cùng lý trí ngăn cô lại.
Khương Tô nằm trên sofa, gác chéo chân, mũi chân đung đưa, cô lật xem tin nhắn Địch Cận Duật gửi gần đây.
Dạo này Địch Cận Duật đi đâu cũng nhắn tin báo hành trình với cô.
Hành trình vô cùng khô khan.
Đi làm, nghỉ trưa, lại đi làm, tan tầm, ra nhiệm vụ, về nhà, ngủ... .
Khương Tô có khi sẽ gửi một chữ ừm, đôi khi lơ luôn.
Khương Tô lòng tham không đáy, nếu muốn một người thì cô sẽ chiếm hữu toàn bộ của người đó, bao gồm quá khứ và tương lai của người đó chỉ được phép tồn tại một mình cô trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận