Bà Cốt Khương Tô

Chương 393

Chương 393Chương 393
Vào ngày Địch Cận Duật chết, anh không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà với Khương Tô cả một ngày, anh ôm Khương Tô ngồi trên sô pha xem gameshow nhàm chán, buổi chiều đi cùng Khương Tô đến siêu thị một chuyến, buổi tối tự xuống bếp, nấu cho Khương Tô một bữa tối phong phú.
Anh chưa từng học nấu ăn, vì để nấu bữa cơm này mà anh đã xuống dưới bếp học với ông Tôn học hai ngày, anh đúng là giống với lời tự nhận xét, học cái gì cũng rất nhanh, nấu ăn cũng vậy.
Dù chỉ học một lần nhưng món ăn nấu ra cũng ra hình ra dáng lắm.
Anh ngồi đối diện Khương Tô, Khương Tô ngồi trước bộ bàn ăn màu xanh bạc hà mà anh mua cho cô, cười tủm tỉm nói: "Vậy em ăn nhé."
Địch Cận Duật nhìn cô với vẻ ngập tràn chờ mong.
Thấy Khương Tô gắp một miếng thịt lên, cho vào trong miệng, nhai vài cái, rồi ngạc nhiên nhướng mày, nói: "Ăn ngon! Thật sự đây là lần đầu tiên anh nấu ăn sao?"
Cô ôm suy nghĩ ăn thử độc, nhưng không ngờ lại thật sự khiến cô phải bất ngờ.
Địch Cận Duật cười nói: "Trước kia anh chưa từng làm, nhưng em thích thì tốt rồi."
Sắc mặt của anh không tốt lắm, da trắng pha chút tím tái, nhưng nụ cười vô cùng ấm áp.
Nếu như cởi áo của anh ra sẽ phát hiện trên tay anh xuất hiện mấy đốm màu tím tái.
Nhưng Khương Tô vẫn giống như ba năm trước, đôi mắt yêu kiều, cánh môi hồng hào, mãi mãi là dáng vẻ thiếu nữ, không hề thay đổi một chút nào.
Khương Tô nhét thịt vào trong miệng, cười tủm tỉm nói: "Trước kia anh nên đi làm đầu bếp, chứ giết yêu quái làm gì."
Địch Cận Duật cười khẽ nói: "Anh làm gì cũng đều rất tốt, nhưng chỉ có thể chọn một việc để làm."
Đến cả lúc nói chuyện mà giọng điệu của anh cũng pha chút yếu ớt.
Khi anh bật cười luôn mang đến một cảm giác miễn cưỡng.
Khương Tô cố đè cảm giác muốn khóc xuống, cúi đầu ăn cơm.
Từng miếng, từng miếng, nhét đầy cả khoang miệng. vội đâu."
Nước mắt Khương Tô lập tức nhỏ giọt.
Từng giọt, từng giọt, rơi xuống chén.
Làm gì còn thời gian nữa đâu?
Anh sắp chết rồi.
Địch Cận Duật lại chẳng nói gì, nhưng hốc mắt anh dần đỏ ửng.
Đôi khi anh nghĩ, nếu anh cứ chết đi vào ba năm trước, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Trong ba năm qua, mỗi ngày trôi qua, anh càng quyến luyến Khương Tô hơn.
Mà anh vẫn biết rõ ràng, trong một ngày nào đó của vài năm sau, anh sẽ phải ra đi.
Giống như mỗi ngày đều đếm ngược đến ngày chết, mỗi một ngày đều sống trong hạnh phúc nhưng cũng rất dày vò.
Cô gái của anh, anh không nỡ rời xa cô.
Nhưng ngày này vẫn đến.
Khương Tô không lau nước mắt mà chỉ ăn từng miếng, từng miếng cơm, cô ăn sạch tất cả món ăn trên bàn.
Địch Cận Duật đứng dậy đi dọn dẹp bàn.
Khương Tô ôm anh, không cho anh làm.
Cô không muốn chút thời gian cuối cùng này lại bị những chuyện nhỏ nhặt như vậy cướp di.
Địch Cận Duật xoay người lại, khom lưng, ôm lấy cô.
Hai người im lặng ôm chặt nhau thật lâu, đến tận khi eo Địch Cận Duật bắt đầu đau nhức.
Địch Cận Duật hôn lên đỉnh đầu cô: "Anh đi tắm rửa, sau đó chúng ta nằm trên giường tâm sự rồi ngủ nhé."
Địch Cận Duật vào phòng tắm, Khương Tô theo sau lưng anh vào trong.
"Đừng quấy, anh tắm rửa xong sẽ ra ngoài." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô vẫn kiên trì, chỉ đứng ngây ra đó nhìn anh.
"Cơ thể anh xấu lắm." Địch Cận Duật nhìn cô, nói.
"Anh không xấu một chút nào cả." Khương Tô ôm chặt lấy anh. Chỉ có thể đưa lưng về phía Khương Tô cởi quần áo, trên người anh có vô số mảng tím tái lốm đốm, cả người tỏa ra hơi thở thối rữa của cái chết.
Anh không muốn ấn tượng cuối cùng về anh trong Khương Tô lại là thế này.
Nhưng Khương Tô lại bước đến, ôm lấy anh từ phía sau, đôi môi hôn lên lưng anh.
Địch Cận Duật hơi cứng đờ: "Khương Tô..."
"Chú Địch, anh muốn em đi." Khương Tô hôn lên những đốm tím tái sau lưng anh, khẽ cất giọng nỉ non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận