Bà Cốt Khương Tô

Chương 305

Chương 305Chương 305
Đồng nghiệp tới lui, theo lý thì anh không nên nắm tay cô gái giữa công chúng như vậy, nhưng cô gái dạo này hiếm hoi chủ động thân thiết, anh không nỡ buông tay.
Vì thế trong những cặp mắt như bị sét đánh của đồng nghiệp, Địch Cận Duật ngang nhiên dắt Khương Tô xuyên qua khu vực làm việc công cộng đi vào văn phòng của anh, đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người ở bên ngoài.
Cửa khép kín, Địch Cận Duật thả tay Khương Tô ra, nhìn cô gái mắt sáng ngời, hỏi:
"Vui vẻ?"
Khương Tô cảm thấy bị nhìn thấu tâm tư.
Vừa rồi được Địch Cận Duật dắt đi qua khu vực làm việc công cộng, trong lòng Khương Tô sướng lâng lâng.
Nghe Địch Cận Duật hỏi mình, Khương Tô cười tửm tỉm nhón chân muốn ôm cổ anh.
Địch Cận Duật thấy động tác của cô thì cúi người xuống mặc cô ôm cổ, rồi không tốn chút sức ôm cô lên.
Khương Tô được ôm, choàng tay qua cổ anh, làm bộ dạng tiểu nhân đắc ý được lợi còn khoe khoang:
"Chú Địch, làm vậy có phải là ảnh hưởng không tốt lắm?"
Địch Cận Duật hừ lạnh: "Cô còn biết ảnh hưởng không tốt? Tìm tôi có chuyện gì? Sao bỗng nhiên chạy tới đây?"
Khương Tô nhớ ra việc nghiêm túc cần tìm Địch Cận Duật, cô buông tay choàng cổ anh, nhảy xuống từ vòng tay anh.
Bên ngoài văn phòng đã ồn ào.
"Mới rồi tôi bị ảo giác sao? Đội trưởng Địch dắt một thiếu nữ vào văn phòng?"
"Nếu cậu thấy ảo giác thì đại khái tất cả chúng ta đều bị ảo giác."
"Trời, đội trưởng Địch thật sự quen bạn gái?"
"Khụ.... Chưa chắc, không chừng là em gái." Người bên cạnh đụng nhẹ anh ta, ra hiệu nhìn hướng Thư Nhã.
Thư Nhã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi Thư Nhã thấy rõ ràng Địch Cận Duật nắm tay cô gái kia, tư thái thân mật như vậy sao có thể là em gái?
Người bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Thư Nhã thì hơi không nhẫn tâm, nói: "Tôi cảm thấy cũng giống như em gái. Cô bé kia nhìn khá nhỏ tuổi, chắc không phải mẫu người đội trưởng Địch thích... ."
Có mặt Thư Nhã, đám đàn ông giày vò không được buôn dưa lê.
Bầu không khí trong văn phòng thì hết sức nghiêm túc.
Địch Cận Duật đang nghe Khương Tô nói tối hôm qua Mạn Lệ biến thành Hắc Thuật tập kích cô, ánh mắt của anh dần lạnh lẽo.
Khương Tô lại kể cô kết nối linh thức với Hắc Thuật, nhìn thấy mọi thứ trong trí nhớ của cậu ta, vẻ mặt của Khương Tô nghiêm túc hơn.
"Chỉ riêng là khắc khẩu lúc ban ngày thì không đến mức muốn giết người trút giận. Mạn Lệ đến giết cô khẳng định là có nguyên nhân khác." Địch Cận Duật mặt âm u nói: "Còn về ký ức của Hắc Thuật mà cô nhìn thấy thì... Trên cơ bản có thể xác định, đây là một cái bẫy."
Địch Cận Duật nhìn Khương Tô, ánh mắt u ám lạnh lùng nói:
"Mục tiêu không phải Hắc Thuật, mà là cô."
Nếu mục tiêu là Hắc Thuật, bọn họ không cần thiết tốn công sức như vậy.
Ánh mắt của Địch Cận Duật càng sâu thẳm u ám:
"Nhưng nếu mục tiêu là cô thì Hắc Thuật sẽ không là người duy nhất vào cục."
Hai người nói chuyện xong, Địch Cận Duật lái xe đưa Khương Tô về nhà rồi mới quay về đội.
Đám đàn ông nhiều chuyện lập tức bắt đầu tìm hiểu tin tức.
"Đội trưởng Địch, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Hôm nào rảnh sẽ mời các người ăn cơm." Địch Cận Duật thản nhiên bỏ lại một câu sau đó vào văn phòng.
Để lại đám quần chúng bị tin bom tấn này nổ banh xác.
Ý...ý... ý tứ này là bạn gái thật à?!
"Thật sự không nhìn ra, thì ra đội trưởng Địch thích mẫu này... ."
Thư Nhã nhìn chằm chằm máy vi tính, trong đầu cũng là một mảnh hỗn độn.
Đúng vậy, chính Thư Nhã cũng không ngờ Địch Cận Duật thích kiểu con gái như thế. ... Nghĩ đến lời của Địch Cận Duật khiến lòng cô bất an.
Nghĩ tới nghĩ lui, vì để bảo hiểm, Khương Tô gọi điện thoại cho Lê Thuật.
Lê Thuật ở trong điện thoại tùy tiện nói rằng Khương Tô suy nghĩ nhiều quá.
Kết quả giống như sắp xác mỉnh suy luận của Địch Cận Duật.
Đêm đó trên mạng lan tràn một tin bom tấn.
Lê Thuật, ngôi sao đang hot vừa là idol vừa có thực lực bị tung tin chứa thuốc phiện trong nhà, hiện tại đã bị cảnh sát mang đi điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận