Bà Cốt Khương Tô

Chương 123

Chương 123Chương 123
"Tôi cho người đi mời cô nhiều lần như vậy, cô đều báo bận. Thế nào? Đến đây ăn cơm thì có thời gian?"
Khương Tô nói: "Hôm nay tôi mới có thời gian rảnh. Trên đường tới đây tôi còn bảo anh Vân Xuyên sau khi ăn tối xong thì đưa tôi tới nhà cũ để gặp ông."
Lời này cũng là nửa thật nửa giả.
Trước đây cô muốn tránh mặt ông cụ Triệu, bởi vì cô cảm thấy dù sao cũng đã là chuyện mấy chục năm trước, chuyện nào đã chìm vào quá khứ thì cứ để nó ở quá khứ, bây giờ ông cụ Triệu cũng sắp chết rồi, không cần thiết phải dây dưa mãi.
Nhưng những mảnh ký ức rời rạc thường xuyên xuất hiện trong khoảng thời gian này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Mặc dù cô không thể nhớ được mối quan hệ giữa cô và ông cụ Triệu mấy chục năm về trước, nhưng Khương Tô có thể cảm nhận được ở sâu trong tiềm thức, cô luôn coi ông cụ Triệu là một người mà bản thân có thể tin tưởng được, trong suốt ngần ấy năm, số người có thể mang đến cho cô cảm giác này không nhiều lắm.
Triệu Vân Xuyên vừa cười vừa nói: "Thật đấy ạ. Cô ấy nói có việc muốn tìm ông. Bảo cháu lát nữa ăn tối xong thì chở cô ấy đến nhà cổ một chuyến."
Lúc này sắc mặt của ông cụ mới dịu hơn một chút.
"Một cô gái trẻ như cô, làm gì mà bận thế? Hay là dọn đến nhà cổ ở với tôi, nói chuyện giải sầu với tôi, hàng tháng tôi sẽ phát lương cho cô, chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng."
Lời này của ông cụ làm Triệu Chấn Đình ở bên cạnh lạnh mặt.
Nhìn sắc mặt của cha anh ta, Triệu Vân Xuyên đúng lúc vui đùa nói: "Ông nội, ông đối xử với Khương Tô tốt quá rồi đấy, ngay cả đứa cháu nội của ông là cháu đây cũng cảm thấy ghen tị với cô ấy."
Lời nói của Triệu Vân Xuyên làm bầu không khí thoải mái hơn.
Mẹ Triệu và mấy người khác đều bật cười.
Địch Cận Duật ngoảnh mặt làm ngơ nhưng trong lòng lại có hơi khó hiểu, không biết tại sao một người có tính tình nóng nảy như ông cụ lại có thể đối xử thân thiện như vậy với Khương Tô, ngay cả vị quản gia bình ánh mắt hiền từ.
Từ lúc anh bước vào cho đến bây giờ, vị quản gia kia chỉ liếc nhìn anh đúng một lần sau đó toàn bộ mọi sự chú ý của ông ấy đều đặt hết lên người Khương Tô, giống như có thể nghe Khương Tô sai sử bất cứ lúc nào.
Ông cụ Triệu cũng bị lời nói của Triệu Vân Xuyên chọc cười, nói: "Ông còn chưa đủ tốt với cháu à! Nếu ông không thương cháu thì ngay cái lúc cháu vừa tốt nghiệp xong lại đòi đi làm họa sĩ, ông đã không nhận cháu làm cháu trai rồi!"
Triệu Vân Xuyên giả bộ khó xử, nói: "Vẫn là ông nội hiểu cháu nhất."
Nhờ có Triệu Vân Xuyên mà bầu không khí trong phòng khách mới dịu xuống, đề nghị nửa thật nửa giả mà ông cụ Triệu nói ra cũng bị cho vào quá khứ.
Lúc này, Châu Văn Văn ra khỏi nhà ăn, nói với mọi người: "Tất cả mọi người đến phòng ăn đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi."
Vì thế mọi người đều rời bước đến phòng ăn.
Khương Tô tự nhiên ngồi xuống cạnh Triệu Vân Xuyên.
Cậu chủ nhỏ hiếm khi chủ động, thằng bé giơ tay bày tỏ muốn ngồi cạnh Khương Tô, đương nhiên cũng được cho phép.
Thằng bé ngồi trên cái ghế chuyên dùng của mình, hình như đang rất vui vì có thể ngồi cạnh Khương Tô, hơn nữa chú Địch còn ngồi bên phải thằng bé.
Vốn là một bữa tiệc ấm áp thoải mái nhưng sau khi có thêm ông cụ Triệu tham gia, nó lại có chút mất tự nhiên.
Ông cụ Triệu và con trai cả không hợp nhau, mặc dù mấy năm nay mối quan hệ của họ đã được đã cải thiện kha khá nhưng vẫn chưa đến mức có thể thoải mái trò chuyện trên bàn ăn.
Nhưng Địch Cận Duật và Triệu Vân Xuyên thỉnh thoảng lại có thể nói một hai câu với ông cụ Triệu.
Ngoài những lúc làm phép, Khương Tô tập trung nhất là khi dùng bữa.
Trước khi ra ngoài Triệu Vân Xuyên đã nhấn mạnh sức ăn của Khương Tô với chị dâu của anh ta, cho nên Châu Văn Văn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận