Bà Cốt Khương Tô

Chương 202

Chương 202Chương 202
Như mọi khi, ông lão mù nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Đừng lo, tôi sẽ tìm cách đưa cô bé đến đây."
Trương Tú Chỉ dựa vào lưng xe lăn, thở ra một hơi, nhưng ánh mắt lạnh lùng chất chứa hận ý vẫn không giảm đi.
Mặc kệ cô bé kia và Khương Hoan có quan hệ như thế nào.
Cô cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi trấn Thương.
Ai bảo cô có khuôn mặt giống hệt người phụ nữ đó, rồi còn đến nơi này? Trời đang giúp bà ấy rồi!
Có trách cũng chỉ có thể trách cô xui xẻo!
Bởi vì Địch Cận Duật và Khương Tô nói muốn tham dự lễ âm hôn của Châu Bằng rồi mới rời đi.
Đêm hôm đó, nhiều đối tác công ty của Châu Chính Quang từ ngoại thành đến dự đám tang và đám cưới, tất cả đều được bố trí chỗ ở tại các khách sạn trong thành phố.
Nhưng Châu Chính Quang muốn nhân cơ hội này xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Địch Cận Duật nên đã nồng nhiệt mời hai người đến dự lễ âm hôn vào buổi tối, sau đó để hai người qua đêm tại biệt thự nhà họ Châu ở thị trấn Thương.
Địch Cận Duật giả vờ từ chối rồi mới đồng ý.
Lúc chuẩn bị bữa tối, Địch Cận Duật đi tới trước mặt Châu Chính Quang, nói: "Bạn gái của tôi khá kén chọn, không thích ăn cùng bàn với người lạ, không biết có thể phiền chú Chu chuẩn bị thêm một bàn cho chúng tôi được không?"
Khi tổ chức tiệc ở thị trấn, mọi người tới đều ngồi ở những bàn ngẫu nhiên, thường họ sẽ ngồi ở bất cứ nơi nào họ thấy những người họ quen biết.
Châu Chính Quang cũng cảm thấy mời Địch Cận Duật và Khương Tô ngồi cùng người dân trong thị trấn thì có hơi thất lễ, ông ta cũng bận quá không để ý đến khía cạnh này, nghe thấy Địch Cận Duật chủ động đề nghị như vậy, lúc này ông ta mới nhận ra mình đã sơ suất, vội vàng bù đắp: "Tôi vốn định sắp xếp như vậy, nhưng do đông khách quá, công việc quá tải, cậu yên tâm, tôi lập tức đi sắp xếp cho hai người!"
Sau đó trong bữa tiệc đặc biệt dành riêng cho bọn họ một chiếc bàn, Địch Cận Duật và Khương Tô ngồi riêng, đồng thời còn cẩn thận dặn dò naười dân thi trấn nhục vụ đồ ăn trana hến nhé lưu tâm tới bàn của hai người họ nhiều hơn.
Sau khi thu xếp xong, Châu Chính Quang thở phào nhẹ nhõm, ông lão mù tới cửa hỏi hai vị khách miền ngoài đang ở đâu.
"Hôm nay ở đây có rất nhiều người từ miền ngoài tới, ông đang nói ai vậy?" Châu Chính Quang hỏi, sau đó mới chợt nhận ra: "À! Ông đang nói về anh chàng họ Địch và bạn gái của cậu ta ấy hả?"
Ông lão mù gật đầu, hỏi: "Bọn họ còn ở đó không?"
Ông ta thực lòng hy vọng hai người họ đã rời khỏi trấn Thương.
Vậy thì cho dù Tú Chỉ có hận thì bà ấy cũng không thể làm gì được.
Đáng tiếc, Châu Chính Quang lại không cho ông ta câu trả lời như ý muốn: "Còn! Bọn họ đặc biệt tới đây, buổi sáng không có mặt dự tang lễ, cho nên buổi tối ở lại tham dự lễ âm hôn của Tiểu Bằng, tối nay họ sẽ ở nhà tôi."
Ông lão mù u ám gật đầu: "Bọn họ giờ đang ở đâu?"
Châu Chính Quang nói: "Sao lại tìm bọn họ? Bọn họ không phải người Thành Sơn, không tin mấy thứ này đâu."
Châu Chính Quang sợ ông lão mù đi nói chuyện vớ vẩn với họ, khiến họ không vui.
Ông lão mù liếc mắt nhìn thấu sự lo lắng của Châu Chính Quang, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nói bậy bạ gây phiền phức cho ông... nói không chừng còn mang lại lợi ích cho ông đấy."
Châu Chính Quang biết ông lão mù này cũng có chút bản lĩnh.
Sau khi nghe những gì ông ta nói, ông mới hỏi tại sao.
Ông lão mù này thật bí ẩn.
Châu Chính Quang đành phải nói: "Cô bé đó khá khó tính, không muốn ngồi cùng bàn với người khác, tôi đã sắp xếp cho bọn họ ngồi ở nhà tôi." Nói xong liền cảnh cáo ông lão mù: "Ông cẩn thận đừng có nói năng linh tỉnh, tốt nhất đừng có đắc tội hai người đó."
Ông lão mù nhìn về phía biệt thự nhà họ Châu, nói kiểu có lệ: "Đừng lo."
Địch Cận Duật và Khương Tô suốt buổi chiều không hề nhàn rỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận