Bà Cốt Khương Tô

Chương 266

Chương 266Chương 266
"Đúng vậy." Khương Tô nói: "Tôi đến từ Thành Bắc. Trước khi đến đây tôi đi gặp ông cụ Triệu trước, là quản gia già nói cho tôi biết địa chỉ của quý bà."
Khi quý bà Uông nghe đến quản gia già thì sắc mặt dịu dàng một chút:
"Phú Sinh sao? Anh ta vẫn khỏe chứ?"
"Ông ấy rất tốt, thân thể rất khỏe mạnh." Khương Tô trả lời, tuổi thọ của quản gia già sẽ dài hơn ông cụ Triệu, có thể sống hơn trăm tuổi.
Quý bà Uông nói:
"Vậy là tốt rồi."
Khương Tô quan sát nét mặt của quý bà Uông, cô suy đoán hai người hẳn là có một đoạn chuyện cũ.
Khương Tô nói:
"Quý bà Uông, tôi đến tìm bà là có sự tình muốn nhờ bà giúp."
Quý bà Uông nắm chặt tay của Khương Tô, ánh mắt tràn đầy hiền từ nhìn cô:
"Gọi quý bà Uông làm gì, kêu bà nội đi."
Quý bà Uông nói:
"Tôi là con gái một trong nhà, bà con họ hàng cũng không có chị em gái, toàn là anh em trai. Thời trẻ tôi và bà nội của cô thân như chị em, nếu không phải cô ấy không chịu thì tôi đã đòi kết bái với cô ấy. Thời trẻ tính tình của tôi quái lắm, không thích quen với ai, người ta cũng không thích tiếp xúc với tôi, nếu không có Khương Hoan thì tôi sẽ không biến thành như hôm nay."
Nói đến cuối cùng quý bà Uông lại thương cảm:
"Có câu người tốt không sống lâu, tai họa di nghìn năm mà, vì sao tai họa như cô ấy ra đi sớm như vậy... “
Khương Tô: Sao nghe không giống như lời khen cô ấy vậy?
Quý bà Uông thấy Khương Tô lộ vẻ mặt kỳ lạ, liền nói: "Ngay lúc đó chúng tôi hay đùa, nói Khương Hoan là tai họa. Tóm lại cháu cứ kêu tôi là bà nội, vừa gặp cháu là tôi đã thấy thích rồi. À, cha mẹ của cháu đâu?"
Khương Tô không chút gánh nặng tâm lý nói: "Bọn họ cũng đều qua đời." Quý bà Uông ngẩn ra, nghĩ đến năm xưa Khương Hoan cũng mất cha mẹ, chạy nạn đến Thành Tây, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bà ấy vỗ tay của Khương Tô, nói:
"Cháu giống như bà nội của mình, đều là người đáng thương."
Có thể tưởng tượng, Khương Tô đặt kịch bản cha mẹ đều mất qua trăm năm nghìn năm vẫn không thay đổi.
Khương Tô cười cười.
Quý bà Uông nhìn nụ cười đó cảm thấy Khương Tô nhất định là nếm đủ ấm lạnh tình đời, đã thói quen, cộng thêm khuôn mặt giống hệt Khương Hoan kia, quý bà Uông càng cảm thấy đau lòng hơn.
Quý bà Uông vỗ Khương Tô, hiền từ hỏi:
"Bé ngoan, cháu mới nói là đến từ Thành Bắc, vậy bây giờ cháu ở chỗ nào?"
Khương Tô trả lời:
"Đang ở khách sạn?"
Quý bà Uông lập tức nói:
"Tới nhà của bà nội đi, ở khách sạn làm gì? Lát nữa tôi kêu người đi với cháu đến khách sạn mang hành lý về nhà, sau này cháu ở nhà của bà nội, nơi này là nhà của cháu! Giờ cháu học lớp mấy? Chờ cháu ổn định chỗ ở rồi bà nội sẽ sắp xếp giúp cho."
Khương Tô thầm nghĩ, chính mình bình thường không thích kết bạn, không ngờ ở thời kỳ Khương Hoan quen được người bạn như quý bà Uông.
Hèn gì quản gia già kêu cô đi tìm quý bà Uông, hiển nhiên là chắc chắn quý bà Uông còn tình cũ.
Nghe quý bà Uông hỏi về học hành, cô bật thốt:
"Tôi đã không còn đi học nữa, quý bà."
Nếu để cô gọi quý bà Uông là bà nội e rằng bà ấy sẽ không chịu nổi, giảm thọ.
Quý bà Uông cũng không chú ý Khương Tô còn kêu mình là quý bà, chỉ nghe cô nói không đi học, có chút sốt ruột hỏi: "Cái gì? Không đi học? Tôi xem cháu tối đa mới mười tám tuổi, là lứa tuổi vừa lên đại học, tại sao không học nữa?"
Quý bà Uông nghĩ đến tình huống của Khương Tô, nói:
"Cháu đừng lo lắng thứ khác, chỉ cần cháu muốn học thì bà nội có thể sắp xếp cho. Lúc trước cháu đi học đến lớp mấy thì nghỉ?" "Quý bà không cần lo lắng cho tôi, hình như bà đã quên năm xưa bà nội của tôi làm nghề gì?"
Quý bà Uông ngây ra một lúc, tiếp đó mới nhớ ra Khương Hoan ngày xưa không phải người bình thường.
"Ý cháu nói là hiện tại cũng giống như Khương Hoan, làm nghề kia?"
Khương Tô gật đầu.
Quý bà Uông câm nín nhìn Khương Tô, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng bà ấy dời đề tài:
Bạn cần đăng nhập để bình luận