Bà Cốt Khương Tô

Chương 115

Chương 115Chương 115
Mặt khác cô còn có vài khoản thu kếch xù, chỉ tính mỗi trường học kia thôi đã vào khoảng năm trăm nghìn.
Chiều nay lúc gặp cô ở nhà hàng cũng thấy từ trên xuống dưới cả người cô toàn là hàng hiệu, chỉ riêng cái túi xách kia thôi cũng đã hơn một trăm nghìn.
Rõ ràng cô giàu như vậy.
Mồ côi đáng thương ở chỗ nào.
"Cô là bà cốt?" Ninh Hiểu có hơi tò mò hỏi: "Cô có nhìn thấy quỷ hồn không?"
"Chỉ là một vài mánh khóe thôi, tính ra vẫn kém mấy chị." Khương Tô khiêm tốn nói.
"Nghề này của cô là làm gì thế? Ngoại trừ giao tiếp với quỷ, cô có tiếp xúc với yêu quái không?" Ninh Hiểu hỏi.
"A, so ra thì quỷ vẫn nhiều hơn, còn yêu quái, không phải vẫn còn Cục Quản Yêu của mấy chị sao?" Khương Tô nói.
Địch Cận Duật đen mặt nhìn hai người thản nhiên nói chuyện với nhau, anh cắt ngang nói: "Tôi đưa cô ấy đi trước, còn cô ở đây chờ người dọn dẹp của Cục đến."
Ninh Hiểu có hơi tiếc nuối nói với Khương Tô: "Hôm nào tôi mời cô ăn cơm."
Khương Tô cười tủm tỉm đồng ý: "Được."
Địch Cận Duật lạnh lùng nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
Khương Tô lập tức nói: "Không cần, quý nhân như đội trưởng Địch bận rộn lắm, nhà của tôi cách đây không xa, tôi tự mình về là được."
Địch Cận Duật thu hồi sát khí trên người mình, thản nhiên nói: "Không gọi tôi là chú nữa?"
Khương Tô: "..."
"Đi thôi." Địch Cận Duật bước về trước, vỏ đao ở sau lưng anh vô cùng bắt mắt, Khương Tô nhìn bức tranh và một vài ký hiệu kỳ lạ ở trên vỏ đao, cảm thấy có hơi mơ hồ, không thể nhìn rõ.
"Tạm biệt chị." Khương Tô không quên tạm biệt Ninh Hiểu, xây dựng quan hệ tốt với cô ấy cũng không thiệt, sau này không chừng còn có chỗ có thể dùng đến cô ấy. Chân của Địch Cận Duật vốn đã dài lại còn bước lớn, Khương Tô đang mang dép lê nên chỉ một lát sau đã bị bỏ xa khoảng ba bốn mét.
Khương Tô cũng không gấp, thậm chí còn ước có thể cách Địch Cận Duật càng xa càng tốt, cho nên thực sự như đang ra ngoài đi dạo, đi rất chậm.
Địch Cận Duật đi được một quãng xa, vô tình nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện không thấy Khương Tô đâu, anh dừng lại, vừa quay đầu đã thấy cô đang chậm chạp bước từng bước cách đó khoảng mười mét. Khi thấy anh quay lại, cô dừng lại một chút rồi mới tiếp tục tiến về phía trước.
"Lạnh quá." Khương Tô đi tới, run rẩy nói.
Ánh mắt Địch Cận Duật đảo nhanh qua người cô, trên người cô chỉ có một chiếc váy ngủ đơn giản, đôi chân nhỏ để lộ ra bên ngoài, dưới chân mang dép lê, bây giờ tuy đã tới tháng tư nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh.
"Đáng đời." Địch Cận Duật nói, rồi đi tiếp.
Khương Tô tức giận, đứng im một chỗ phồng miệng.
Cô lê dép đi theo, mới đi được hai bước, một cái bóng màu đen đã đập thẳng vào người cô, chuẩn xác phủ lên đầu cô.
Cô sững sờ một lúc, cởi chiếc áo khoác ấm áp ở trên đầu mình xuống, nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen, cô nhướng mày, vừa cười vừa mặc áo khoác vào, sau đó đuổi theo anh, mới chiếm được chỗ tốt đã lên mặt, giọng nói ngọt ngào: "Chú Địch, chú thật tốt."
Địch Cận Duật không thèm để ý tới cô.
Khương Tô được một tấc lại muốn tiến một thước, làm nũng nói: "Chú đi chậm thôi, chân tôi ngắn, không theo kịp."
Địch Cận Duật không nói lời nào, càng đi nhanh hơn.
Khương Tô: "..."
Đưa đến cửa.
"Áo khoác."
Địch Cận Duật giơ tay ra.
Khương Tô chậm chạp cởi áo khoác ra đưa cho anh.
Địch Cận Duật cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói: "Buổi chiều tới cục tìm tôi."
Khương Tô hỏi: "Nếu tôi không đi thì sao?"
Địch Cận Duật liếc cô một cái, nói: "Cô có thể thử xem." Khương Tô: "..."...
4 giờ chiều hôm sau.
Địch Cận Duật vừa ra khỏi văn phòng đã tóm được Châu Tiểu Ngư trùng hợp đi ngang qua: "Có người nào tới đây tìm tôi không?"
Châu Tiểu Ngư khó hiểu suy nghĩ một lát, mù mờ lắc đầu: "Không có."
Thư Nhã đi ngang qua, cười hỏi: "Đội trưởng, hôm nay anh có hẹn với ai sao? Hôm nay, mới qua giữa trưa mà anh đã hỏi ba lần rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận