Bà Cốt Khương Tô

Chương 203

Chương 203Chương 203
Không biết tại sao, sau khi đến nơi này, Khương Tô đột nhiên lại không cảm nhận được oán khí của Trương Văn Liên nữa, cô nghi ngờ có người đã can thiệp vào, hoặc hồn ma của Trương Văn Liên đã tiêu tán hoàn toàn, hoặc là đã bị phong ấn.
Người nhà họ Châu thường không ở trong thị trấn, họ đều sống ở thành phố, lần này vì phải về tổ chức tang lễ cho đứa con trai út Châu Bằng, chuẩn bị cho lễ âm hôn nên họ mới trở về nhà lớn trong thị trấn. Bọn họ đều không biết gì về những chuyện trong trấn.
Khương Tô đã dùng tài ngoại giao xuất sắc của mình để nói chuyện với một nhóm cô dì trong trấn, thực ra cô đã đến tiệm mạt chược trong thị trấn để chơi một ván mạt chược, cô không những xinh đẹp, miệng còn ngọt, và hôm nay "thủ khí" của cô còn vô cùng không ổn, ngồi vào bàn xong, thậm chí cô còn bắn mấy phát pháo cũng không thấy vui chút nào, Địch Cận Duật đứng ở phía sau cô, im lăng tận tâm giúp cô thanh toán.
Để một nhóm các cô đùa giỡn một lúc, dần dần, bầu không khí trở nên sôi nổi, Khương Tô bắt đầu nói vòng vo.
Khương Tô cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tới Thành Sơn, không biết ở đây lại có tục lệ như vậy, ở chỗ chúng tôi không tục lệ âm hôn này, đây là lần đầu tôi trông thấy kiểu minh hôn này rồi, lạ quá."
Bà dì ngồi bên trái lập tức trả lời: "Chỗ chúng tôi cũng càng ngày càng ít đi rồi! Chằng phải là vì nhà họ Châu giàu có sao? Phàm là người không có tiền thì rất ít người đủ tư cách làm lễ âm hôn. Chi phí cho một lễ âm hôn tốn kém hơn nhiều so với lễ cưới của người sống. Một gia đình bình thường làm sao đủ tiền làm vậy?"
Một bà dì khác nói: "Cho dù có tiền thì bây giờ cũng chưa chắc làm được. Ở chỗ chúng tôi vốn đã nhiều nam ít nữ, nên không tìm được người phù hợp. Thân thể Châu Bằng đông cứng trong nhà tang lễ, đợi một tuần mới tìm được người khớp! Cũng không biết bọn họ lấy thi thể từ đâu ra, nghe nói họ không phải dân trong Thành Sơn chúng ta, cũng không có bà con thân thích nào cả."
"Không phải nói là mua từ nhà tang lễ ở nơi khác sao? Do Tăng Hùng mang về."
"Ôi trời! Không phải triệu rưỡi đó đều là của lão mù đó sao?"
Khương Tô hỏi: "Một triệu rưỡi?"
"Cậu không biết đâu, bây giờ kiếm được thân thể con gái phù hợp để làm lễ âm hôn là rất khó! Bất là hự hữu! Châu! Chính Ouand nói sẽ tăng của hồi môn trị giá một triệu và phí mai mối năm trăm nghìn, chứ nếu không thì ông lão mù kia sai Tăng Hùng đi ra ngoài lấy xác từ nơi khác về làm gì. Ai biết họ có thực sự lấy xác từ nhà tang lễ không? Cậu không đọc tin tức à? Thời sự đưa tin có nhiều người rắp tâm đào xác phụ nữ đã chết lên để bán! Bây giờ cô gái được gả vào nhà họ Châu kia không có gia đình, một triệu rưỡi kia chẳng phải đều là của lão mù thì sao!"
Bà dì gần năm mươi còn mặc áo khoác nhỏ cũng không quên dạy dỗ Khương Tô: "Lão mù là mối âm. Hôm nay cô có nhìn thấy không? Lão bị mù một mắt, lưng hơi gù, là người chuyên mai mối âm hôn ở vùng chúng tôi, lão ấy cũng là đối thủ của đám man linh. Tháng trước, cháu gái tôi không biết vì sao mà sợ hãi, đêm xuống là khóc lóc dữ dội. Tôi chỉ có thể ôm nó dỗ, vừa đặt nó nằm lên giường là nó lại khóc, chính lão ấy đã gọi hồn lại giúp tôi, từ đó mới yên ổn."
"Có điều con người lão quá u ám, trong nhà không có đèn, không ai dám đến nhà lão, lão cũng không cho người khác vào nhà, cả ngày không ra ngoài, ngày nào cũng ở trong nhà để bảo vệ người vợ tàn tật của mình. Vợ của lão ấy cũng rất quái gở, tôi đã về đây làm dâu mấy chục năm rồi, nhưng chưa từng gặp bà ta trước đây! Trong trấn, chẳng ai biết trông bà ta như thế nào. Nghe nói tính khí bà ta khá thất thường. Tăng Hùng hồi trẻ đã bỏ nhà đi mấy lần rồi..."
Bọn họ lại tiếp tục trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận