Bà Cốt Khương Tô

Chương 220

Chương 220Chương 220
Khương Tô dựa vào Địch Cận Duật còn đang đứng mà ngủ thiếp đi.
Địch Cận Duật bất lực với cô, nhìn ghế đá bên cạnh, khom lưng xuống, bế Khương Tô, sau đó đi đến ghế đá vừa nãy Khương Tô đã ngồi. Khương Tô ngồi trong lòng anh, khuôn mặt nho nhỏ đặt vào ngực của anh, bộ đồ cô mặc rất mỏng, nhà của lão già mắt mù xây ở dưới chân núi, gió ở núi lạnh, anh cẩn thận cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người Khương Tô, sau đó lại ôm lấy cô, anh nhìn cô, cứ ôm như vậy và không cử động trong vài giờ đồng hồ.
Khi Ninh Hiểu đi đến nhìn thấy cảnh này, tức đến mức muốn quay người ra đi.
Nửa đêm gọi cô ấy dậy, chặng đường dài mấy giờ đồng hồ, từ đi máy bay đến bắt xe taxi, chú tài xế lại không rõ đường, đi biết bao nhiêu đường vòng mới đến được đây.
Kết quả là nhìn thấy Địch Cận Duật đang ôm người phụ nữ ngồi ở trước cửa.
Ninh Hiểu cách họ quá xa, không nhìn rõ được người phụ nữ trong lòng Địch Cận Duật là ai.
Cô ấy hùng hổ chạy đến đó.
Địch Cận Duật ngẩng đầu nhìn cô, không chào hỏi gì cả, đặt tay lên miệng bảo cô ấy im lặng, sợ sẽ đánh thức người phụ nữ trong lòng.
Ninh Hiểu tức đến mức đau cả đầu, liếc mắt về phía trong lòng Địch Cận Duật, cô ấy phải xem xem đây là người phụ nữ như thế nào... kết quả vừa nhìn, cô ấy cứng đờ cả người, Khương Tô đang khoác lấy áo của Địch Cận Duật, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng dựa vào ngực anh, đang say giấc nồng.
Ninh Hiểu nhìn Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy đến để giúp đỡ."
Ninh Hiểu: ... Tôi cũng đến để giúp đỡ.
Địch Cận Duật nói: "Người ở bên trong, tổng cộng có ba người, bây giờ chắc là ngủ hết rồi, cô hãy giúp tôi xóa hết ký ức của họ về Khương Tô."
Ninh Hiểu nhìn anh một cách kinh ngạc.
Địch Cận Duật không có nói rõ trong cuộc gọi điện, cô cũng không biết cụ thể gọi kêu đến để làm gì.
"Đội trưởng Địch, chắc anh biết chúng ta chỉ có thể xóa ký ức của người khác trong trường hợp bất đắc dĩ đúng không?"
Địch Cận Duật nói: "Tôi là đội trưởng. Cô chỉ việc làm theo lời tôi, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm."
Địch Cận Duật nói điên như vậy.
Ninh Hiểu cũng không tiện từ chối.
Trước khi vào nhà, Ninh Hiểu nhìn Khương Tô trong lòng Địch Cận Duật.
Lẩm bẩm trong lòng.
Không lễ đội trưởng Địch thích cô gái này thật sao?
Cô ấy và Khương Tô không gặp nhau nhiều lần, tuy không có ác cảm với Khương Tô, thậm chí còn khá là thích cô, nhưng nói thật thì cô ấy cảm thấy Khương Tô xảo quyệt như con hồ ly vậy, cứ cảm thấy không hợp với đội trưởng Địch.
Lúc trước, cô ấy còn tưởng rằng Địch Cận Duật thích những người con gái dịu dàng .
Sao lại rơi vào tay của con hồ ly nhỏ này được?
Ninh Hiểu giải quyết xong chuyện, đi xuống lầu.
Khương Tô đã tỉnh dậy, còn đang nằm trong lòng của Địch Cận Duật, thấy cô ấy ngay lập tức nở nụ cười: "Chị Ninh Hiểu, vất vả rồi."
Ninh Hiểu nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Khương Tô khi cười, trái tỉm cô ấy tan chảy.
Ngay lập tức hiểu được vì sao Địch Cận Duật lại thích cô.
Nếu cô ấy là người đàn ông, chắc chắn cũng sẽ thích cô.
Lúc này, Ninh Hiểu nhìn Khương Tô tự do nằm vào lòng của Địch Cận Duật và sắc mặt như thường lệ của anh, nảy sinh cảm giác bản thân mình như một bóng đèn.
"Nếu không thì... tôi đi trước nhé?"
"Đừng mà." Khương Tô ra khỏi cái ôm của Địch Cận Duật, trên người còn đang khoác áo khoác của anh: "Nghe nói trên thị trấn có một quán ăn sáng rất ngon, chị Ninh Hiểu đi ăn cùng đi mà."
Trên người Địch Cận Duật trở nên trống vắng, trong lòng anh cũng như vậy, nhưng sắc mặt của anh vẫn như thường ngày.
Nghe Khương Tô nói như vậy, anh nói với Ninh Hiểu: "Cô cùng Khương Tô về Thành Bắc trước. Tôi còn có việc khác cần phải xử lý."
Khiư“#na Tô bâv ai vẫn chia thể vuấất hiên trước mặt moi noười. Lúc này Khương Tô mới hỏi: "Hôm qua thẩm vấn như thế nào rồi? Họ đã khai hết chưa?" Địch Cận Duật nói: "Tôi đã sử dụng tí thủ đoạn, đều khai hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận