Bà Cốt Khương Tô

Chương 328

Chương 328Chương 328
Một hai năm gần đây, Địch Cận Duật đã thu lại không ít.
Nhưng hôm nay, Ninh Hiểu hoảng hốt vì anh đã trở về như trước kia.
Sau khi đến nơi, trước tiên cô ấy tạo ra một lồng bảo hộ, phong tỏa yêu quái trong phạm vi nhất định, vất vả mới tạo được lồng bảo hộ, sau đó mới phát hiện Địch Cận Duật một bên đang lăng ngược con yêu quái đang hoàn toàn cuồng hóa kia, lối đánh đã thể dùng từ hung mãnh để hình dung, đây chính là lối đánh liều mạng!
Báo yêu sau khi cuồng hóa có thể tích lớn hơn báo bình thường khoảng mười lần, lúc này đã mang thương tích khắp người, máu tươi cuộn trào, biến thành một con báo đầy máu, ánh mắt của nó đỏ bừng do đã hoàn toàn cuồng hóa.
Lúc này Địch Cận Duật đứng lên trên cái đầu to của báo yêu, cả người anh cũng đầy máu, hai tay cầm đao, mũi đao hướng xuống dưới, không chút do dự cắm cây đao vào sâu trong đầu báo yêu, cả thân cây trường đao trong nháy mắt đã tiến thẳng vào phần đầu của báo yêu, chỉ để lại cán đao còn trong tay của Địch Cận Duật, báo yêu phát ra tiếng kêu rên đến rung trời, sau đó ngã ầm ầm xuống đất! Địch Cận Duật cầm thanh đao vừa đi vừa kéo lên, khi báo yêu ngã xuống đất cũng đồng thời nhảy xuống, rơi trên mặt đất.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Có máu từ trán anh chảy xuống, trên mặt của anh cũng dính không ít vết máu, đôi tròng mắt đậm màu kia tựa như cũng dính một ít huyết sắc, lộ ra cỗ sát khí nồng đậm lạnh thấu xương.
Con ngươi Ninh Hiểu hơi co lại.
Trong cục từng có người thích lăng ngược khi giết yêu quái nay đã không còn năng lực có thể đánh thắng chúng nó, tựa như khi làm vậy thì có thể thể hiện mình mạnh mẽ thế nào.
Cho tới bây giờ khi Địch Cận Duật giải quyết yêu quái vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng, chỉ đơn giản là làm nhiệm vụ, sẽ không có bất kỳ sắc thái tình cảm riêng tư nào, nhưng hôm nay dường như anh đang dùng còn báo yêu đó để hả giận vậy.
Ninh Hiểu hoài nghỉ bởi vì Địch Cận Duật đã nhìn thấy hồ sơ hai mươi năm trước mới khác thường như vậy.
"Đội trưởng Địch..." Một bên cô ấy chống đỡ lồng bảo hộ, một bên đi về hướng Địch Cận Duật. "Tôi đi về trước." Địch Cận Duật thu hồi vỏ của thanh đao, giọng nói trầm thấp mang vẻ mệt mỏi, có giọt nước nhỏ rơi xuống, đọng lại chung với bãi máu, sát khi tràn ngập trên người anh đã bị tiêu trừ sạch sẽ, thay vào đó là loại cảm giác tiêu điều, đôi mắt anh rũ thấp xuống, dời khỏi thân hình Ninh Hiểu, đi ra ngoài lồng bảo hộ, rời đi không quay đầu lại.
Ninh Hiểu muốn gọi anh, nhưng vẫn không kêu thành tiếng, chỉ đứng ở một bên nhìn thân hình Địch Cận Duật dần dần biến mất hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối, cho tới hiện tại cô ấy chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Địch Cận Duật, không biết tại sao, bỗng nhiên hốc mắt hơi đỏ.
Địch Cận Duật rời khỏi chiến trường, tựa như đã dùng hết khí lực trong cuộc chiến đấu kia.
Anh vốn phải về nhà, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại đi đường vòng xa hơn, đi tới phía ngoài nhà Khương Tô, anh nhìn cửa nhà, chốc lát lại thất thần.
Ngay tại lúc anh chuẩn bị rời đi.
Cửa nhà đã mở ra không hề báo trước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cũng hơi sửng sốt một chút.
Khương Tô thấy anh cả người toàn là máu, nhất thời như có gì đó bóp chặt lấy tim mình, cô kéo lê đôi dép đi ra cửa nhà tiến về phía anh: "Chú Địch, chú bị thương sao?"
Địch Cận Duật kịp phản ứng lại, nói: "Không có. Tôi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ."
Vậy tại sao lại để bản thân chật vật như vậy?
Khương Tô không hỏi ra miệng, bởi vì cô nhạy cảm nhận ra được Địch Cận Duật có chút không đúng.
"Chú Địch?"
"Trên người tôi bẩn." Khi thấy Khương Tô bước tới gần anh, Địch Cận Duật lui về sau một bước, một thân máu này của anh, sợ làm dơ cô.
Khương Tô trực tiếp ôm lấy anh: "Chú Địch, tôi rất nhớ chú."
Cô đã dò xét qua khi còn ở trong phòng, gần đây không có lính gác ngầm nào cả, lúc mới dám càn rỡ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận