Bà Cốt Khương Tô

Chương 85

Chương 85Chương 85
Khương Tô ngủ một giấc đã quên sạch tất cả mọi chuyện đêm hôm qua.
Sống lâu như vậy mà chưa tự sát lần nào chứng tỏ Khương Tô rất biết cách giữ vững tự tin, tích cực hướng về phía trước, mà nhân tố quan trọng giúp cô làm điều đó chính là cô rất biết trốn tránh vấn đề.
Chuyện gì không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, sống vui sống khỏe mỗi ngày mới được coi là quan trọng nhất.
Dù sao thì có lăn lộn kiểu gì cô cũng không chết được, chỉ cần không chết thì chuyện gì cũng là chuyện nhỏ cả.
Là một bà yêu quái không thể già cũng không thể chết, nếu như cứ gặp chút chuyện nhỏ nào cô cũng tốn công tốn sức suy nghĩ vậy thì cuộc sống quá u uất rồi.
Một khoản tiền lớn đã về đến tay, ban đầu Khương Tô định đi dạo trung tâm thương mại, góp phần phát triển nền kinh tế quốc gia, ai ngờ phía trường học lại gọi điện đến nhắc nhở cô vẫn còn vài công việc chưa hoàn thành.
Cô chỉ có thể tạm thời thay đổi hành trình.
Sau khi Khương Tô vào trường học, lập tức nhìn thấy linh hồn "tự sát" của hai nữ sinh kia đi về phía cô.
Nhìn hai người đó là đoán ra ngay họ biết cô sẽ đến, cho nên mới cố tình đứng đây chờ cô.
Cô gặp phụ huynh của hai nữ sinh tự sát trong một căn phòng khách do trường học sắp xếp, chỉ nhìn bóng dáng của họ thôi là cô có thể cảm nhận được sự bi thương và mệt mỏi bao trùm trên người họ.
Nhưng mà cô lại không nhìn những vị phụ huynh kia mà nhìn vào hai con quỷ đứng bên cạnh bọn họ, đó là hai nữ sinh "tự sát", mà họ cũng đang nhìn cô với ánh mắt ngập tràn cầu xin.
Khương Tô nhìn bọn họ rồi khẽ gật đầu với biên độ nhỏ nhất khó mà phát hiện ra.
"Mấy người định bồi thường cho bọn họ bao nhiêu tiền." Bỗng nhiên Khương Tô hỏi.
Hiệu trưởng đang đi vào bên trong cùng cô hơi sửng sốt, sau đó nói: "Về mặt bồi thường phải chờ nhà trường họp rồi quyết định."
Khương Tô lạnh lùng liếc xéo ông ta một cái, châm chọc cất giọng: Một giáo viên bên cạnh nói: "Cô chỉ cần làm tốt chuyện của cô, chuyện phía nhà trường không cần cô nhúng tay vào."
Khương Tô trả lời lại một cách mỉa mai: "Chuyện này không xử lý tốt thì hai nữ sinh chết oan uổng kia không nuốt trôi cục tức này, không chịu đi vào vòng luân hồi, sẽ gây sóng gió trong trường, đến lúc đó mấy người đừng có hối hận nhé."
Hiệu trưởng ngạc nhiên, hỏi lại: "Không phải cô đã diệt con quỷ đó rồi sao?"
Khương Tô nói: "Tôi chỉ diệt con ác quỷ hại chết hai học sinh này. Còn hai học sinh này chỉ là oan hồn vô tội, tôi chỉ có trách nhiệm siêu độ cho chúng đến địa phủ Minh giới, nhưng nếu trong lòng họ còn oán khí thì sẽ không chịu đi, lâu ngày oán khí càng nặng..." Bỗng nhiên cô nhìn một giáo viên trong trường, đôi mắt lóe lên tia sáng u ám: "Ông không cảm thấy sống lưng của ông lạnh toát sao?" Đôi mắt cô lướt qua lưng ông ta rồi dừng lại: "Cô bé đang đứng sau lưng ông kìa."
Vị giáo viên kia sợ tới mức lông tơ dựng hết lên, bất ngờ quay người lại, nhưng phía sau lưng ông ta trống huơ trống hoác, bỗng có một luồng khí lạnh căm căm lướt ngang qua cổ ông ta, trong hành lang mở điều hòa ấm áp, sao lại có một luồng gió lạnh thổi tới chứ? Ông ta sợ tới mức không màng tới hình tượng mà hét to một tiếng, sau đó ôm chặt vị hiệu trưởng đứng trước mặt ông ta! Hành động này làm hiệu trưởng giật bắn cả người.
Hiệu trưởng cảnh giác nhìn bốn phía, không xác định được lời của Khương Tô là thật hay là giả, ông ta nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho phụ huynh của hai học sinh đó một câu trả lời hợp lý."
"Cái thứ kia đã đi chưa?" Người đàn ông vừa rồi còn áo mũ chỉnh tề nhưng lúc này mặt mày trắng bệch không còn chút máu, không quan tâm đến hình tượng mà đưa tay xoa cái cổ sởn đầy gai góc, hỏi.
Khương Tô cười như không cười nhìn ông ta một cái, không trả lời câu hỏi của ông ta mà đi thẳng vào trong phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận