Bà Cốt Khương Tô

Chương 51

Chương 51Chương 51
Mà lúc này Địch Cận Duật mới vừa nằm xuống giường nghe thấy cánh cửa bị đập rầm rầm, anh nhíu mày, đưa tay bật đèn bàn, đứng dậy mang dép lê vào, đi về phía cánh cửa.
Mở cửa, cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đầy phẫn nộ.
Địch Cận Duật hơi sửng sốt: "Cô..."
Khuôn mặt Khương Tô vô cảm, trừng mắt lườm anh: "Tôi ngã từ trên sô pha xuống đất."
Địch Cận Duật nhìn xuống cô từ trên cao, giả vờ không thấy lửa giận hừng hực trong đôi mắt thiếu nữ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Ồ, vậy sao?"
Giọng điệu cứ như là không tin.
Nếu không phải vì Địch Cận Duật trông đẹp trai, rất có thể bây giờ Khương Tô đã móc bùa ra nguyền rủa anh rồi.
Con ngươi Khương Tô khẽ co lại, sau đó bất ngờ cô nhìn Địch Cận Duật nở nụ cười tươi rói.
Địch Cận Duật bị nụ cười trên mặt Khương Tô làm sửng sốt, chờ đến khi anh hoàn hồn lại, quay đầu nhìn theo thì Khương Tô đã đứng bên mép giường anh, tay nắm lấy vạt áo, nhìn anh với vẻ mặt vô tội: "Tôi muốn cởi đồ, chú muốn ngủ cùng không?"
Địch Cận Duật:...
"Nếu cô đã tỉnh thì bây giờ tôi đưa cô về. Đi thôi."
"Tôi mệt lắm, buồn ngủ lắm, tôi muốn đi ngủ." Khương Tô không thèm cởi quần áo, lập tức xốc chăn lên chui vào, chỉ ló mỗi cái đầu nhỏ ra bên ngoài, sau đó khế mỉm cười đầy ngoan ngoãn với Địch Cận Duật: "Thảm lót sàn nhà anh vừa mềm vừa thoải mái, chúc anh ngủ ngon, ngủ ngon." Nói xong, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào gối, nhắm hai mắt lại.
Địch Cận Duật:...
Địch Cận Duật đứng như chết trân tại chỗ một lúc lâu rồi mới đi về phía cô.
Thật ra thì Khương Tô cũng rất mệt mỏi, khi cô buồn ngủ thì không hề nằm trằn trọc, đây cũng chính là thể chất đặc biệt đầu chạm gối là ngủ trong truyền thuyết.
Khóe môi cô cong lên độ cong nho nhỏ, trông giống như là rất hài lòng về sự phản kích vừa rồi của mình, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng nhìn từ góc độ của "kẻ thất bại" Địch Cận Duật thì anh không thấy nụ cười đáng ghét chút nào, mặc dù cô đắp mền của anh, nằm trên giường của anh.
Địch Cận Duật do dự trong chốc lát, cuối cùng đành khom lưng tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó quay người đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra bên ngoài.
Địch Cận Duật thức dậy rất sớm.
Mở nắt ra nhìn thấy bàn trà thì lập tức nhớ ra những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Anh đứng dậy mang dép vào, đi về phía phòng ngủ, khi tay vừa chạm lên then cửa thì hơi do dự một chút, sau đó anh buông tay ra, quay đầu đi về phía phòng tắm.
Rửa mặt thay quần áo xong xuôi, Địch Cận Duật nhìn thoáng qua phòng ngủ, để lại một tờ giấy note rồi đi ra ngoài.
"Đội trưởng Địch, hôm nay vẫn là gà Cung Bảo sao? Bây giờ tôi đặt cơm." Vị cảnh sát nữ tên là Thư Nhã, cũng là nữ cảnh sát duy nhất trong đội cảnh sát hỏi anh, trên mặt cô ta trang điểm nhẹ, trông rất tự nhiên, bộ đồng phục cảnh sát trên người cô ta cũng không che đậy được khí chất dịu dàng của cô ta.
"Ừ." Địch Cận Duật đang cúi đầu đọc hồ sơ vụ án, thờ ơ trả lời.
"Vậy tôi đặt cơm." Thư Nhã cười nói, sau đó xoay người đi về lại chỗ của mình.
Rồi Địch Cận Duật như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, gọi cô ta lại: "Từ từ... Không cần đâu."
"Hả?" Thư Nhã quay đầu lại.
Địch Cận Duật nhíu mày, nhưng rồi lại đổi ý nói: "Thôi, gọi cho tôi hai phần."
Thư Nhã cảm thấy Địch Cận Duật có gì đó bất thường, lặp lại lần nữa: "Hai phần gà Cung Bảo?"
"Ừ. Dặn cửa hàng đóng gói riêng, tôi mang đi." Địch Cận Duật nói xong, lại tiếp tục xem hồ sơ vụ án, nhưng anh lại không thể tập trung như vẻ bề ngoài thể hiện.
Thư Nhã khó hiểu nhíu mày, cô ta liếc nhìn sườn mặt tuấn tú của Địch Cận Duật, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Thật ra thì Trình Nham cứ như tâm đầu ý hợp với Thư Nhã, anh ta hỏi: "Đội trưởng à, không phải là anh có bạn gái đó chứ?" Câu hỏi này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong văn phòng.
Đội trưởng Địch có bạn gái?
Thư Nhã cũng nhìn về phía Địch Cận Duật.
"Không có." Địch Cận Duật cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói ra hai chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận