Bà Cốt Khương Tô

Chương 150

Chương 150Chương 150
"Mẹ tôi từng cứu ông ấy." Khương Tô vừa mở miệng là toàn lời nói dối.
Địch Cận Duật không thể phân biệt được lời nói của Khương Tô là thật hay giả, cũng không hỏi thêm, chỉ nói là để cô nghỉ ngơi, sau đó lại đi ra ngoài.
Ông Tôn có vẻ không quá kinh ngạc với tin Khương Tô tạm thời ở tại nhà Địch Cận Duật, cũng không hỏi nhiều, chỉ là động tác nhanh nhẹn, dọn đồ của Khương Tô vào vali và đưa cho Địch Cận Duật.
Nghỉ vấn của Địch Cận Duật về mối quan hệ giữa Khương Tô và ông Tôn càng lớn hơn.
Theo lời nói của hàng xóm xung quanh, ông Tôn đối xử với Khương Tô còn tốt hơn cả con gái ruột, nhưng Khương Tô dọn ra ngoài ở, ông ấy lại không hỏi gì cả, mô típ sống của hai người thật sự là quá kì lạ.
Địch Cận Duật đem hành lý của Khương Tô về nhà.
Khương Tô đang nằm trên sofa xem tivi.
Chỉ liếc một cái khi nghe tiếng, lại đem sự chú ý về với tivi, hoàn toàn tự do như đang ở nhà mình vậy.
Địch Cận Duật đem hành lý của Khương Tô vào phòng, sau đó thay mới toàn bộ chăn gối ga giường, sau khi thay xong, anh đứng đơ người trước giường, nếu hai ngày trước có người nói với anh rằng anh sẽ chủ động để Khương Tô đến nhà mình ở, anh chắc chắn sẽ cho rằng người đó đang phát điên.
Không biết tivi bên ngoài đang có nội dung gì, tiếng cười của Khương Tô truyền đến, sau đó là tiếng kêu đau của cô.
Địch Cận Duật đi ra ngoài.
Nhìn thấy Khương Tô đang nằm trên ghế sofa ôm bụng và cau mày, mắt còn đang nhìn vào tivi, dáng vẻ muốn cười nhưng lại không dám cười trông vừa hài hước lại tội nghiệp.
"Cô không sao chứ?" Địch Cận Duật đi qua.
"Không sao." Khương Tô nói, mắt vẫn đang nhìn vào bộ phim hài kinh điển trên tivi.
"Có thể cho tôi xem vết thương của cô không?" Địch Cận Duật hỏi.
"Không được, quá xấu." Ánh mắt của Khương Tô vẫn không rời khỏi màn hình tivi.
Địch Cân Duât †t mình ngồi vuếng ahế sofa sau đó nói- “Tết nhất là nửa tháng nữa cô không nên đi ra ngoài, Trình Nham và Chu Tiểu Ngư đều đã thấy dáng vẻ bị thương cả người là máu của cô rồi, nếu bây giờ bọn họ bắt gặp cô hiện tại, tôi cũng không biết giải thích với bọn họ làm thế nào mà cô khôi phục nhanh như vậy."
Trong lòng Khương Tô không để tâm tới, chỉ ừ một tiếng, sau đó quăng chuyện đó qua một bên, bắt đầu xem phim cười khanh khách, cười được hai tiếng lại hít sâu một hơi ôm bụng đau xoay qua lại.
"Cô vẫn còn chưa muốn ngủ sao?" Địch Cận Duật hỏi.
"Tôi vừa mới tỉnh ngủ." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật nhìn chiếc ghế sofa bị Khương Tô chiếm đoạt, sau đó anh yên lặng đứng dậy đi qua phòng ngủ dời bộ chăn đệm sang phòng trống cách vách, trải toàn bộ xuống dưới đất.
"Địch Cận Duật."
Khương Tô đang nằm trên ghế sofa bất ngờ lên tiếng gọi anh.
Địch Cận Duật đang ôm chăn di chuyển thì dừng chân lại nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô bình tĩnh gọi họ tên anh như vậy, anh không tự chủ bắt đầu nghiêm túc hơn.
"Chú sẽ đi gặp mặt giúp tôi đúng không?" Khương Tô hỏi.
"Phải." Địch Cận Duật lời ít ý nhiều.
Khương Tô cười cười với anh sau đó tiếp tục xem tỉ vi, cũng không có ý định nhường lại ghế sofa.
Thời điểm đang nằm dưới đất, Địch Cận Duật bắt đầu suy nghĩ lại, hành động mang Khương Tô về nhà có phải quá không lý trí không?
Còn chuyện Khương Tô chết đi sống lại như thế nào nữa,
Mặc dù anh không hỏi, nhưng không có nghĩa là anh không tò mò.
Lúc ấy chắc chắn là Khương Tô đã chết hoàn toàn rồi, hô hấp hay nhịp tim đầu ngừng hẳn.
Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, cô đã có thể mang trong mình vết thương nặng như vậy tự bước từ trong nhà xác ra ngoài.
Hiệu quả cách âm của cửa phòng không tính là quá tốt, âm thanh tỉ vi mơ hồ truyền từ phòng khách ra ngoài, đi kèm với tiếng cười giòn giã của Khương Tô, xuyên qua cánh cửa chui vào tai anh.
Tâm trí của Địch Cận Duật liền bình tĩnh lại.
Cho dù có chuyện gì xảy ra với cô đi nữa.
Quan trọng nhất chính là, cô vẫn còn sống. Địch Cận Duật thở ra một hơi, trở mình tạo ra tiếng ma sát thật lớn, anh nhắm mắt lại, đã hai ngày một đêm rồi anh chưa chợp mắt, thân thể đã đến mức cực hạn, anh vừa nhắm mắt đã ngủ thật say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận