Bà Cốt Khương Tô

Chương 311

Chương 311Chương 311
Địch Cận Duật thuận lợi xin nghỉ phép.
Nhưng Địch Cận Duật một trăm năm đều không nghỉ ngơi đột nhiên xin nghỉ khiến cục trưởng bởi vì lo lắng mà hỏi nhiều mấy câu.
Địch Cận Duật giải thích là có chút việc riêng cần giải quyết, thế là cục trưởng không hỏi nhiều.
Chẳng qua lúc Địch Cận Duật sắp đi, cục trưởng chợt nhớ điều gì, cười hỏi: "Đúng rồi, tôi nghe nói cậu quen bạn gái? Còn mang vào trong cục?"
Đáy mắt Địch Cận Duật tràn ngập ý cười, đang định nói chuyện, cục trưởng đã cười ngắt ngang:
"Cậu không cần nói, tôi chỉ nhìn vẻ mặt này của cậu là biết rồi. Định khi nào mời các đồng nghiệp ăn cơm?"
Tâm trạng Địch Cận Duật sung sướng, mỉm cười nói:
"Chờ giải quyết xong chuyện này, về lại cục sẽ tính sau."
Cục trưởng cười nói:
"Tốt, vậy tôi chờ cậu nghỉ phép xong trở về, dẫn bạn gái đến cho tôi xem mặt."
Địch Cận Duật nhớ nhung cô gái trong nhà không biết đã dậy hay chưa, nên anh không ở lâu, nhanh chóng chào từ biệt rồi lái xe về nhà.
Anh ngừng xe chờ đèn đỏ.
Một chiếc xe từ phía sau đụng lên, không nghiêm trọng, thân xe chỉ rung nhẹ.
Địch Cận Duật nghe tiếng cửa mở từ chiếc xe ở phía sau, anh nhìn qua kính chiếu hậu, hơi thay đổi sắc mặt.
Bước xuống xe là một vị nữ tài xế.
Còn là người quen, tắc kè hoa Mạn Lệ.
Xem ra đây không phải là một sự cố giao thông ngoài ý muốn.
Địch Cận Duật nhìn Mạn Lệ từ phía sau đỉi tới, tiếp đó gõ cửa kính xe anh.
Địch Cận Duật hạ cửa sổ xe xuống, lạnh lùng nhìn Mạn Lệ.
Mạn Lệ tháo kính râm xuống lộ ra đôi mắt hẹp dài khôn khéo, nửa cười nửa không nhìn Địch Cận Duật, trong con mắt lộ ra mùi vị vui sướng khi n1fồi ăn hoa- "Đội trưởng Địch, chỗ tôi có thứ khiến anh hứng thú, muốn tâm sự không?"
"Không có hứng thú." Địch Cận Duật lạnh lùng nói, trực tiếp nâng cửa sổ xe lên.
Mạn Lệ trước giờ chưa từng đối phó với Địch Cận Duật, nhưng cô ta không ngờ Địch Cận Duật sẽ không chừa lại một khe hở nào, cô ta trực tiếp đưa tay đè vào cửa sổ xe, cửa sổ xe không thể nhích lên được nữa, Mạn Lệ chế nhạo: "Đội trưởng Địch, cho dù chuyện đó có liên quan đến cái chết của cha mẹ anh năm đó, anh cũng không có hứng thú sao?"
Sắc mặt Địch Cận Duật trở nên lạnh lùng, trong mắt Mạn Lệ lóe lên một tia sáng, tuy nhiên, giây tiếp theo, Địch Cận Duật trực tiếp đạp ga và lái xe ra ngoài.
Mạn Lệ sợ hãi liền né một bên.
Không ngờ Địch Cận Duật ăn không đủ dầu và muối!
Cô ta giậm chân giận dữ nhìn chiếc xe phóng đi.
Nheo mắt lại, cô ta mở cửa, lên xe đuổi theo anh.
Địch Cận Duật nhìn chiếc xe đang theo sát ở phía sau, biết rằng hôm nay Mạn Lệ sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.
Anh không biết Mạn Lệ định nói chuyện gì với anh.
Nhưng anh biết dù thế nào đi nữa, mục đích cuối cùng của cô ta vẫn là gây bất lợi cho Khương Tô.
Vì anh đã biết ý định của cô ta nên chắc chắn sẽ không cho cô ta một cơ hội.
Anh gọi điện cho Ninh Hiểu.
Ninh Hiểu nhận được điện thoại của Địch Cận Duật lập tức chạy tới.
Khi Địch Cận Duật xuống xe đi mua bữa sáng, cô ấy đã kịp thời chặn Mạn Lệ lại trước khi cô ta đến gần Địch Cận Duật.
Ninh Hiểu cười hì hì ngăn Mạn Lệ ở trước mặt , che tầm mắt của cô ta: "Này! Mạn Lệ, trùng hợp thật sao? Sao cô cũng tới đây vậy?"
Mạn Lệ liếc mắt nhìn Ninh Hiểu, biết chắc chắn cô ấy được Địch Cận Duật gọi tới, nên nói: "Cô không cần ngăn cản, tôi chỉ muốn nói mấy câu với Địch Cận Duật mà thôi."
Nụ cười của Ninh Hiểu không hề giảm bớt, nhưng cũng không hề nhượng bộ: "Vậy cũng phải là đội trưởng Địch muốn nghe những gì cô nói mới được, tôi sợ hành vi âm thầm quấy rối đồng nghiệp của cô là không tốt, nhải không?" Bên kia Địch Cận Duật đang mua bữa sáng cho Khương Tô.
Ông chủ quán ăn sáng cười nói: "Tại sao đội trưởng Địch lại thua cược với đồng nghiệp ở đơn vị?"
Địch Cận Duật mỉm cười, đôi lông mày nghiêm nghị dịu lại: "Tôi mua cho bạn gái."
Ông chủ quán ăn sáng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đội trưởng Địch, anh đã tìm được bạn gái rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận