Bà Cốt Khương Tô

Chương 315

Chương 315Chương 315
Mạn Lệ lúc này không quan tâm đến vẻ mặt và phản ứng của Địch Cận Duật, bởi vì cô ta biết vẻ mặt của Địch Cận Duật không thể kéo dài lâu, cô ta nói tiếp: "Hai mươi năm trước, đội trưởng Địch, cha mẹ anh đã bị giết trong trận chiến Yêu quái, lúc ấy lại có người cứu anh khỏi miệng yêu quái, anh đã tìm kiếm người này hai mươi năm qua..." Mạn Lệ cố ý dừng một chút, sau đó tiếp tục: "Người này là Khương Tô... Khương Tô căn bản không phải là người."
Địch Cận Duật vẫn vô cảm nhìn cô ta.
Mạn Lệ hơi nheo mắt lại: "Anh biết rồi sao?"
Địch Cận Duật không có phản ứng, trên mặt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Trong lòng Mạn Lệ hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng không sao, bởi vì chiêu cuối cùng vẫn còn phía sau, cô ta mỉm cười tàn nhẫn và ác ý:
"Có phải anh cho rằng Khương Tô là vị cứu tỉnh của anh không? Cô ta đã cứu anh khỏi miệng con yêu quái, để cho anh sống sót. Nhưng anh có bao giờ nghĩ tại sao con yêu quái nổi điên lại tấn công xe của anh không?
Mạn Lệ cố ý dừng lại, ánh mắt không bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt Địch Cận Duật, cô ta đã dành nhiều thời gian như vậy để đặt nền móng, và cô không tin rằng Địch Cận Duật thông minh đến mức không thể đoán được cô ta sẽ nói tiếp điều gì, mặc dù cô ta nhìn thấy vẻ mặt Địch Cận Duật không có gì thay đổi, nhưng cô ta rất nhạy cảm với sự lạnh lẽo trên cơ thể Địch Cận Duật ngày càng mạnh mẽ.
Cô ta nheo mắt nói tiếp: "Nếu con yêu quái không phát điên thì nó đã không bừa bãi tấn công con người. Trước khi con yêu quái tấn công xe của anh, nó đã bị ai đó chọc giận. Anh muốn biết người đó là ai không? - Người mà anh bây giờ coi là báu vật của mình là Khương Tô. Chính cô ta đã chọc giận con yêu quái và khiến nó phát điên. Cho nên con yêu quái đó đột nhiên tấn công xe của anh khiến cha mẹ anh chết thảm." Mạn Lệ lạnh lùng nói: "Khương Tô là hoàn toàn không phải là vị cứu tỉnh của anh, mà là kẻ sát hại cha mẹ anh!"
"Anh ghét yêu quái và gia nhập cục quản yêu vì cha mẹ anh bị yêu quái tấn công và giết chết. Nhưng kẻ sát nhân thực sự là Khương Tô! Cô ta là kẻ giết cha mẹ và là kẻ thù của anh. Địch Cận Duật, chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ kẻ thù đã giết cha mẹ anh? Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cha mẹ mình sẽ chết không nhắm mắt sao?"
"Xong chưa?" Địch Cận Duật lạnh lùng ngắt lời cô ta, đôi mắt sắc bén phủ đầy sương giá, khiến nhiệt độ trong phòng gần như giảm xuống mấy độ.
Tuy nhiên, đây chính là điều mà Mạn Lệ muốn thấy, cô ta cười lạnh nói: "Địch Cận Duật, nếu anh cho rằng chúng tôi lừa dối anh, anh có thể trở về đối chất với Khương Tô, hỏi xem đó có phải là con yêu quái mà cô ta đã chọc giận hai mươi năm trước không!"
Cô bé choáng váng.
Cô bé chỉ mới bảy tuổi, không biết người đàn bà này đã nói gì với chú Địch, nhưng theo bản năng cô bé cảm thấy chú Địch bây giờ rất tệ.
"Cô nói xong rồi, cô có thể rời đi."
Địch Cận Duật nói, dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Khi Mạn Lệ nhìn thấy khuôn mặt của Địch Cận Duật, cô ta biết rằng mục tiêu của mình đã đạt được.
Từ trước đến giờ, Địch Cận Duật không thể hiện sự xúc động hay tức giận trên khuôn mặt, nhưng bây giờ sắc mặt trắng bệch, có lẽ đã nhận một đả kích không nhỏ.
Cô ta không sợ Địch Cận Duật sẽ đối chất với Khương Tô, bởi vì đó là sự thật.
Cô ta cảm thấy Chúa đang giúp đỡ bọn họ.
Địch Cận Duật và Khương Tô lại có chuyện cũ như vậy xảy ra.
Theo điều tra, Địch Cận Duật bị chứng mất trí nhớ do căng thẳng vì sự việc quá bi thảm đến mức anh không thể chịu đựng được, điều này chứng tỏ sự việc đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, sau bao nhiêu năm, anh vẫn đang tìm kiếm ký ức về sự việc đó, người "cứu" anh có thể cho thấy mình vẫn chưa bỏ cuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận