Bà Cốt Khương Tô

Chương 154

Chương 154Chương 154
"Trình Nham nói: "Chắc là có chuyện riêng gì đó."
Từ đối diện có người lên tiếng: "Chu Tiểu Ngư, cậu ác thật."
Trình Nham ngẩng đầu nhìn lên, Chu Tiểu Ngư vừa mới nhét miếng thịt kho vào trong miệng lại phun ra ngoài, dính đầy nước miệng, đáng bị trách mắng mà.
"Tôi cũng ăn no rồi, đi trước đây, mọi người cứ chậm rãi. !" Chu Tiểu Ngư nói xong cũng mang hộp cơm chưa ăn xong rời đi.
Đôi mi thanh tú của Thư Nhã hơi nhăn lại, nhìn Trình Nham một chút, Trình Nham đang vùi đầu vào ăn cơm, giả bộ không biết gì.
Địch Cận Duật trở về nhà một chuyến, phát hiện đúng như lời Khương Tô nói, cô không dậy nổi.
Anh thầm nói mình bận tâm quá mức rồi, lại rời đi.
Lái xe được nửa đường, anh quẹo cua đi một trung tâm mua sắm.
Anh đã mấy năm không dạo qua trung tâm mua sắm, quần áo đều là thím mua xong rồi gửi tới cho anh, cũng không để ý kiểu cách gì cả, chỉ cần có thể mặc phải là anh sẽ mặc.
Anh nhìn một chút biển hiệu của các cửa hàng, quần áo nữ nằm trên tầng hai, anh chạy thẳng lên tầng hai.
Khắp nơi đều là cửa hàng thời trang, thật vất vả mới tìm được một nơi bán quần áo ngủ .
Hôm nay không phải là ngày nghỉ lễ, bây giờ lại là giữa trưa, trong trung tâm chỉ có lơ thơ mấy người, tất cả đều là nữ.
Cửa hàng này không chỉ có bán quần áo ngủ, còn bán đồ lót.
Một nhân viên nữ trong cửa hàng đang chơi điện thoại di động, thấy Địch Cận Duật còn sợ hết hồn, sau đó liền vội vàng đứng lên gọi: "Chào anh ạ, anh cần gì không ạ?"
Trong lòng cô ta có chút kích động nhỏ, cô chỉ cao một mét rưỡi, chỉ như một đứa con nít khi đứng trước Địch Cận Duật, cô ta cần ngẩng mặt mới có thể nhìn thấy Địch Cận Duật.
Sẽ không phải là tới mua đồ lót cho bạn gái đấy chứ ?
Nhân viên nữ kia thầm đoán trong lòng.
"Chào cô, tôi cần hai bộ độ ngủ." Địch Cận Duật dừng một chút: "Loại dày một chút." "Vâng, được. Tôi sẽ đi chọn giúp anh." Nhân viên nữ lập tức đi về phía giá treo quần áo ngủ, sau đó vừa lật tìm vừa hỏi: "Bạn gái của anh bao nhiêu tuổi?"
Địch Cận Duật theo bản năng nới: "Mười tám..." Anh nói xong cũng sửng sốt một chút, mới phản ứng được nhân viên cửa hàng mới vừa nói gì.
Động tác trên tay của nữ nhân viên dừng lại, nhìn qua đây với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng nghĩ quả nhiên người đàn ông nào đều thích các cô gái nhỏ tuổi, tuy Địch Cận Duật đẹp trai, nhưng cũng đã 25,26 tuổi, 18 tuổi... chỉ vừa mới lên đại học thôi.
Địch Cận Duật giải thích: "Đây không phải bạn gái tôi, là em gái tôi."
Trong tai nữ nhân viên lại có thêm vài phần giấu đầu hở đuôi.
Sau đó lấy đầm ngủ lông màu hồng từ trong tủ ra một cách thuần thục: "Loại này dễ thương, khá thích hợp với các cô gái nhỏ tuổi và cũng khá là dày."
Địch Cận Duật nhìn và hỏi: "Còn loại nào dày thêm tí không?"
Nữ nhân viên cười nói: "Mùa này mặc độ dày như thế là vừa, nếu dày nữa sẽ rất nóng, và không lâu nữa thời tiết lại nóng. Mẫu này còn một cái màu trắng, anh có thể sờ xem, chất liệu rất mềm, mặc lên người rất thoải mái, bạn gái anh chắc chắn sẽ thích."
Địch Cận Duật sửa sai: "Là em gái."
Nữ nhân viên cười.
Địch Cận Duật nói: "Vậy thì lấy cho tôi hai cái, bao nhiêu tiền?"
"Tôi mở hóa đơn giúp anh." Nữ nhân viên đi đến quầy mở hóa đơn cho anh.
Địch Cận Duật nhìn giá tiền, nghĩ trong lòng sao mắc thế? Sau đó ra quầy trả tiền.
Nhân viên đã gói hàng xong, bao bì rất đẹp mắt, không phải đựng trong túi mà là gói trong hộp lễ, hộp quà màu xanh trứng và ruy băng nơ màu hồng trông như một món quà.
Địch Cận Duật đem đồ di.
Nữ nhân viên kế bên ngay lập tức chạy đến nhiều chuyện: "Anh đẹp trai vừa rồi mua gì vậy?"
"Mua hai bộ đồ ngủ." nữ nhân viên cà khia nói: "Aó khoác anh ấy mặc hai mươi ngàn tệ thì không chê mắc, mua cho bạn gái hai bộ đồ ngủ giá ba ngàn tệ lại chê mắc."
Địch Cân Duât hoàn toàn không biết mình bỉ nói vấu sau lứna: để hân quà vào ghế sau, lái xe về cục." Sáu giờ tối, Địch Cận Duật mới nhận được cuộc gọi của Khương Tô. Lúc này, Thư Nhã đúng nói các vụ án trước với anh. "Tạm dừng tí, tôi nghe cuộc điện thoại cái." Địch Cận Duật nói. Thư Nhã dừng lại và gật đầu. Địch Cận Duật bắt máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận