Bà Cốt Khương Tô

Chương 385

Chương 385Chương 385
Khương Tô móc trong rương ra một bình thuốc, đưa cho quản gia: "Thuốc ở trong này, một lần một viên, một ngày ba lần, uống lúc bụng đói ."
Quản gia gật đầu đồng ý.
"Vậy tôi đi về trước." Khương Tô nói.
Ông cụ Triệu còn đang tiếc nuối muốn giữ cô lại: "Sao lại về sớm như vậy?"
Ông cụ mới vừa tỉnh lại thôi, không biết đã bao lâu rồi ông cụ mới được gặp mặt cô? Vừa nhìn thấy cô, cô đã về mất.
Người đã già rồi đương nhiên sẽ không còn tâm tư nào khác, chỉ giống như nhìn thấy một người bạn già, biết là gặp mặt một lần sẽ ít đi một lần, cho nên vô cùng trân trọng.
"Chê tôi mắng chưa đủ đúng không?" Khương Tô liếc mắt lườm ông cụ, không hề cho ông cụ chút sắc mặt tốt nào.
Nếu không phải lúc trước ông cụ Triệu già cả lẩm cẩm, ôm suy nghĩ muốn duy trì hòa bình giả dối thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay.
Đã rất nhiều năm rồi ông cụ Triệu không bị người khác dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, đột nhiên ông cụ nhớ lại khi còn trẻ bị Khương Hoan chọt tay lên trán mắng, thật ra thì ông cụ chẳng thấy tức giận chút nào, thậm chí còn thấy hơi hoài niệm.
Khương Tô nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Triệu, lại nhớ đến khi cô còn là Khương Hoan đã được ông cụ chăm sóc không ít, cuối cùng lại còn bỏ đi không lời từ biệt, coi như là có mắc nợ ông cụ.
Vì thế vẻ mặt dần dịu đi, nhưng mà lời nói lại chẳng hề hòa hoãn chút nào: "Chuyện lần này không tránh được có liên quan đến Triệu Vân Phong. Ông đừng tiếp tục giả vờ câm điếc duy trì cảnh hòa bình giả tạo này, đừng chờ đến khi thật sự xảy ra chuyện chết người rồi mới hối hận, đời này không có thuốc hối hận đâu."
Khương Tô nói xong thì xách rương đi ra ngoài.
Thấy Khương Tô đi ra một mình, tất cả người nhà họ Triệu đều nhào lên.
"Tiên cô, thế nào rồi?" Bà Triệu hỏi.
Nhưng Khương Tô lại nhìn thằng vào mặt Triệu Vân Phong, quả nhiên khi Triệu Vân Phong nhìn thấy cô bình an bước ra đã sợ hãi đến mức lắp ba lắp bắp, tuy rằng chỉ lướt qua trong chớp mắt nhưng vẫn bị Khương Tô phát "Người đã tỉnh." Khương Tô nói.
Trên nét mặt tất cả người nhà họ Triệu đều lộ vẻ vui mừng.
Khương Tô để ý thấy chỉ có sắc mặt của Triệu Vân Phong và cô của Triệu Vân Xuyên có hơi bất thường.
"Tiên cô à! Thật sự rất cám ơn cô!" Bà Triệu kích động nói.
Còn trên nét mặt cha, anh trai và chị dâu của Triệu Vân Xuyên cũng đầy cảm kích, họ nhìn Khương Tô với vẻ biết ơn.
Đến cả con thứ hai của ông cụ là Triệu Chấn Nguyên cũng khẽ gật đầu với Khương Tô: "Cảm ơn."
Khương Tô khẽ gật đầu, xem như nhận lấy.
"Mấy người cảm ơn cô ta làm gì? Mấy người đã quên đây là công lao của bạn gái con trai tôi sao!" Lúc này mẹ của Triệu Vân Phong mới nói!", sau đó cau mày nhìn Khương Tô: "Đúng rồi! Lâm Vân đâu? Cô thích giành công lao của người khác quá nhỉ? Bản thân nhanh chân chạy ra trước hòng giành hết công lao của người khác?"
Khương Tô khẽ mỉm cười: "Cô Lâm đang ở trong phòng. Chẳng qua vì chữa khỏi cho ông cụ nên bây giờ không ổn cho lắm, mấy người có thể vào thăm cô ta."
Đám người bà Triệu đi vào thăm ông cụ Triệu.
Triệu Vân Xuyên bước chậm lại vài bước, nói với Khương Tô: "Cảm ơn cô, Khương Tô."
Khương Tô khẽ mỉm cười nói: "Đừng khách sáo. Anh cũng vào thăm ông cụ đi."
Triệu Vân Xuyên gật đầu, sau đó đi vào bên trong.
Đương nhiên Địch Cận Duật cũng phải đi vào thăm hỏi.
Khương Tô lười tham gia vào chuyện ồn ào này cho nên đứng trong sân chờ Địch Cận Duật đi ra.
Ông cụ Triệu đã được quản gia đỡ ngồi trên giường, đang uống thuốc mà Khương Tô đưa.
Triệu Mẫn Thư là người đầu tiên lao vào trong, vừa vào đã nhìn thấy Lâm Vân ngồi dựa sát tường, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn rỉ máu, lập tức sợ hãi hỏi:
"Chao ôi! Đây không phải bạn gái Vân Phong sao? Sao lại ngồi dưới đất thế này?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận