Bà Cốt Khương Tô

Chương 152

Chương 152Chương 152
Khương Tô: "Nào đói thì tỉnh."
Địch Cận Duật: "..."
"Tôi chưa biết mình sẽ về lúc mấy giờ, khi nào cô tỉnh ngủ mà tôi chưa về thì gọi điện cho tôi, tôi gọi đồ ăn bán ở gần đây cho cô..." Anh vừa nói vừa đặt hai ly sữa đậu nành táo tàu xuống gần Khương Tô, ánh mắt bất chợt đông cứng lại, sau đó anh thu tay, ngồi xuống ghế.
Khương Tô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mong mỏng bằng bông, bên trong không mặt đồ lót, mặc dù không có nhiều đường cong, nhưng vẫn hiện ra hai đường cong mượt mà trước ngực, nhìn không giống có mặc đồ lót...
Khương Tô không phát hiện ra chuyện này, cúi đầu ngậm ống hút bắt đầu uống sữa đậu nành, ánh mắt quét qua các thể loại thức ăn sáng đang bày trên bàn, sau đó theo thói quen hàm hồ hỏi: "Không có sủi cảo sao?"
Mắt Địch Cận Duật nhìn thẳng, cố gắng thủ tiêu hình ảnh trong đầu, trong miệng thờ ơ nói: "Ngày mai tôi mua sau."
Hai cái tay nhỏ bé của Khương Tô khoác dọc theo cạnh bàn, trong miệng là ống hút, vẻ mặt đầy ưu buồn nhìn chằm chằm Địch Cận Duật: "Tôi không ăn sủi cảo sẽ không ngủ được, không ngủ được sẽ không dưỡng thương tốt..."
Địch Cận Duật ngẩng đầu nhìn cô một cái, thở dài trong lòng, sau đó nói: "Bây giờ tôi đi mua cho cô."
Vừa vặn ra cửa hóng mát một chút.
Khương Tô lập tức hớn hở ra mặt: "Cảm ơn chú Địch nhiều ạ."
"Sủi cảo bán hết rồi!" Ông chủ nói: "Những thứ khác đều còn, nếu không cậu đổi cái khác đi, ngày mai ăn sủi cảo sau."
"Cảm ơn, không cần" Địch Cận Duật xoay người rời đi.
Đến khi Địch Cận Duật đi thêm năm trăm mét sang một tiệm bán đồ ăn sáng khác mua sủi cảo cho Khương Tô rồi trở về nhà, trên bàn ăn đã là một đống hỗn độn, không còn thấy bóng dáng của Khương Tô.
Anh mở thẳng cửa phòng ngủ chính ra, quả nhiên trên giường nhô lên một khối nho nhỏ...
Mười lăm phút trước... tôi không ăn sủi cảo không ngủ được, không ngủ được sẽ không dưỡng thương tốt...
Đúng là không thể tin câu nào của cô được. Tổng cục công an Thành Bắc, đại đội hình sự.
"Ai chưa ăn sáng thì cho người đó ăn." Địch Cận Duật đặt hai phần sủi cảo lên bàn làm việc của Chu Tiểu Ngư, không đợi Chu Tiểu Ngư phản ứng, liền xoay người bước vào phòng làm việc.
Chu Tiểu Ngư nhìn hai phần sủi cảo trên bàn, sửng sốt một chút, sau đó cậu ấy nghiêng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy bóng lưng đội trưởng Địch bước vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.
"Đúng lúc tôi cũng chưa ăn sáng." Đồng nghiệp trước mặt xoay người qua lấy sủi cảo, sau đó hỏi đồng nghiệp khác có muốn ăn không.
Trình Nham đến sau Địch Cận Duật, sau khi vào liền hỏi Chu Tiểu Ngư: "Đội trưởng Địch tới rồi à2"
"Vừa mới tới." Chu Tiểu Ngư nói, dừng một chút, cậu ấy hỏi tiếp: "Đội phó, tôi cảm thấy đội trưởng Địch có gì đó không đúng."
Trình Nham vừa mới định đi tìm Địch Cận Duật, nghe được Chu Tiểu Ngư nói như vậy, liền đứng lại: "Làm sao?"
"Rất là... không bình thường." Chu Tiểu Ngư không hình dung được loại cảm giác đó: "Bình thường nhưng có chút không bình thường..."
Trình nham vỗ đầu cậu ấy một chút, nói: "Chớ có nói bậy nói bạ." Sau đó cậu ta đẩy cửa phòng làm việc Địch Cận Duật ra rồi tiến vào.
Địch Cận Duật ngồi ở phía sau bàn làm việc, vừa vặn đang khom người mở máy tính, mở tài liệu ra, thằng người lên, chào hỏi cậu ta: "Tìm tôi?"
Trình Nham vào lúc này mới phản ứng được Chu Tiểu Ngư nói vậy là có ý gì.
Chính xác là bình thường.
Quá bình thường, bình thường đến mức có chút không bình thường.
"Vụ án kia của Đặng Thành Vũ, kết quả kiểm tra mái chèo đã có, trùng khớp với máu của Đặng Thành Vũ. Hôm qua sau khi người tìm thấy tử thi thấy kết quả khám nghiệm liền nhận tội. Hắn phát hiện ra Đặng Thành Vũ khi vẫn còn sống, nhưng hắn đánh bạc thua tiền, thiếu nợ mấy trăm nghìn với lãi suất cao, nên mới nổi lòng dạ đen tối lên, dùng mái chèo đập chết Đặng Thành Vũ. Sau đó khi bệnh viện làm giấy khai tử có phỏng đoán vết thương đó là do té từ trên cầu xuống, cũng không kiểm tra lại, thân nhân không nghĩ tới, cứ như vậy liền đến nhà tang lễ để hỏa táng. Nếu không phải Khương Tô..." Trình Nham bất chợt ngừng nói.
Địch Cận Duật vẫn mang sắc mặt bình tĩnh: "Nói tiếp đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận