Bà Cốt Khương Tô

Chương 324

Chương 324Chương 324
"Đừng lo lắng, tôi chỉ nói mấy câu với cô ta thôi." Khương Tô nở một nụ cười thật xinh đẹp.
Nụ cười này của Khương Tô, không chỉ Mạn Lệ, ngay cả Ninh Hiểu cũng nổi một tầng tóc gáy sau lưng.
Khương Tô bước tới, thấp hơn một chút so Mạn Lệ đang mang giày cao gót, nhưng khi cô đứng trước mặt Mạn Lệ, lại mang đến cho cô ta một loại cảm giác bị đè ép đến rợn cả tóc gáy, đây thuần túy là phản ứng theo bản năng.
Khương Tô nhìn Mạn Lệ, híp mắt, lạnh lùng, nói rõ từng chữ một: "Trở về nói cho chủ nhân của cô, tôi chờ hắn ta."
Nói xong, cô đi không quay đầu lại, rời khỏi phòng khách của cục quản yêu.
Ninh Hiểu cũng buông lỏng Mạn Lệ, đưa Khương Tô ra ngoài.
Mạn Lệ tựa vào trên thân cột, chau mày, cắn chặt hàm răng, hung tợn nhìn theo phương hướng Khương Tô rời đi, mới vừa rồi khi cô ta đụng phải cây cột, đã gãy một cái xương sườn.
"Tôi đưa cô trở về." Ninh Hiểu nói.
"Đi ăn cơm đi." Khương Tô cười híp mắt đáp lại, hơi lạnh từ sát khí vừa rồi lập tức bị giải tán sạch sẽ.
Trong lòng Ninh Hiểu bội phục tốc độ thay đổi sắc mặt của Khương Tô, sau đó nói: "Ách, bây giờ mới có mười giờ thôi."
"Tôi vẫn chưa ăn sáng." Khương Tô nói.
"Được rồi." Ninh Hiểu: "Tôi đi lấy xe trước."
Dư âm của một màn đánh Mạn Lệ kia vẫn còn lại trong cô ấy, vừa vặn khi ăn cơm thì hỏi thăm Khương Tô một chút.
Ninh Hiểu lái xe chở Khương Tô đến một nhà hàng mà cô ấy hay đi để dùng bữa, là đồ ăn Trung Quốc, Ninh Hiểu một một gian phòng riêng.
Khương Tô cầm thực đơn của nhà hàng để gọi món.
Gọi đến món ăn thứ bảy nhân viên không nhịn được hỏi: "Xin hỏi, chỉ hai vị dùng cơm thôi sao?"
Ninh Hiểu cười nói: "Không sao, người bạn này của tôi có dạ dày rất lớn." Nhân viên không hỏi nữa. Cuối cùng cầm thực đơn rời đi.
Ninh Hiểu thừa dịp Khương Tô đang uống nước, thử dò hỏi: "Khương Tô, cô cãi nhau với đội trưởng Địch sao?"
Khương Tô ừ một tiếng.
Ninh Hiểu nóng nảy, âm lượng cũng tăng cao hơn: "Tại sao vậy? Có khả năng đây là bẫy rập do bọn Mạn Lệ bố trí, hai người cũng đừng xem thường bọn họ như vậy!"
Thật ra Khương Tô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện.
Chắc chắn là người sau lưng Mạn Lệ cũng biết hai người họ sẽ biết được đây là một bẫy rập.
Nhưng cho dù bọn họ có biết rõ, cuối cùng vẫn sẽ bị ly gián, chuyện kia nếu mười thì cũng có tám chín phần là thật, hơn nữa sẽ tạo thành sát thương vô cùng lớn cho Địch Cận Duật.
Mặc dù Địch Cận Duật không muốn nói cho cô biết chuyện kia rốt cuộc như thế nào.
Nhưng cô vẫn cảm giác được, đúng là Địch Cận Duật đã bị đả kích rất nhiều.
Địch Cận Duật có thể tiếp nhận chuyện cô có thể chết đi sống lại, xem như là anh biết cô có khả năng trường sinh bất lão, thì hẳn là việc này cũng không gây sát thương quá lớn gì với anh.
Nhiêu đấy chỉ vẻn vẹn đủ cho Địch Cận Duật sinh ra khoảng cách đối với cô chứ còn chưa đủ để anh từ bỏ việc bảo vệ cô, nếu như muốn Địch Cận Duật rời xa cô, không thèm quan tâm đến sự an toàn của cô nữa, vậy nhất định phải để Địch Cận Duật thống hận cô...
"Khương Tô?" Ninh Hiểu phát hiện Khương Tô bỗng dưng thất thần.
Khương Tô phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Ninh Hiểu.
"Cô không sao chứ?" Ninh Hiểu có chút lo lắng hỏi, nếu đúng như Mạn Lệ nói, Khương Tô bị đội trưởng Địch đuổi ra khỏi nhà, cũng quá đáng thương rồi.
"Tôi không sao." Mới vừa rồi Khương Tô đã gần nắm bắt được chút gì đó, bị Ninh Hiểu cắt ngang như vậy, nên cuối cùng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Ninh Hiểu hơi lo âu, cô ấy còn chưa thấy Địch Cận Duật nổi giận bao giờ, không ngờ bây giờ lại tức giận đến mức đuổi Khương Tô ra khỏi nhà, quả thực khó có thể tưởng tượng được đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy không dám hỏi nhiều, sợ đâm vào chỗ đau của Khương Tô, bữa Nhưng nhìn đến người trong cuộc, khẩu vị không bị ảnh hưởng chút nào, còn không quên đánh giá món ăn nào đó được nấu nướng như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận